Khung cảnh đầy tang thương này, máu tươi nhuộm đỏ cả kinh thành rồi. Xác các binh sĩ đã hy sinh chất thành đống, họ còn nằm đè lên nhau, cơ thể chi chít những vết thương do chém giết mà thành. Mùi hôi tanh xộc thẳng vào mũi, nhưng Tiểu Điệp cùng Mộc Nan và Bình Ngọc vẫn kiên trì ngồi đây canh chừng cho các con của bệ hạ.
Đợi một lúc, quân chi viện của Phù Hoa Quốc đã đến nơi. Đó là binh lính của bệ hạ. Ngài đã đem đầu của bọn giặc quay trở về đây. Khí chất đầy dũng mãnh cưỡi ngựa dẫn quân bước vào cổng thành.
Nhưng cảnh tượng ngay trước mắt khiến bệ hạ dù có mạnh mẽ đến đâu cũng phải rơi lệ. Những đứa con của ngài, chúng đều đang nằm trên nền đất lạnh lẽo, thân thì mang đầy thương tích. Có đứa còn bị thanh kiếm cấm vào người nữa.
Bệ hạ thật sự không chịu nổi được cú sốc này nữa rồi, liền leo xuống ngựa chạy đến chỗ quận chúa.
- Kỳ nhi... Hinh nhi... Mộc nhi... - Giọng bệ hạ hơi run run. Nữ đế khụy xuống, nắm lấy bàn tay đã nguội lạnh của nhị công chúa mà khóc không thành tiếng. - Biết vậy, năm ấy trẫm nên lấy hết đầu của mấy tên đó. Như vậy các con cũng sẽ không nằm ở đây... Trẫm thật hồ đồ!
Chiến tranh đã lấy đi những người thân yêu của ta. Chiến tranh chỉ toàn là sự chết chóc, bi thương. Vì vậy, xin chiến tranh đừng bao giờ xuất hiện thêm một lần nào nữa!
Những thi thể nguội lạnh kia dần được các binh sĩ khác khiêng đi an táng, đưa đi trả cho người nhà. Còn xác của bọn giặc thì cũng được bệ hạ đối đãi như vậy.
Cả Phù Hoa Quốc và Tiểu Tiệp Quốc sau ngày đại chiến hôm đó, đều bắt đầu chìm vào khoảng thời gian thảm thương nhất. Hai nước để tang hạ lệnh tưởng nhớ những người đã khuất trong vòng một trăm ngày. À, mà giờ Tiểu Tiệp Quốc đã không được gọi là một quốc gia nữa rồi. Sau khi thua trận, Phù Hoa Quốc xác nhập Tiểu Tiệp Quốc trở thành một tỉnh lớn của mình.
Dẫu vậy, người dân hai bên, tất cả từ già trẻ, gái trai, giàu sang, hay nghèo khó đều nguyện ăn chay niệm phật trong khoảng thời gian đó. Ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt như sản phụ cần bồi bổ, hay người đang mắc bệnh hiểm nghèo.
Bệ hạ vì chuyện này mà đau khổ nhốt mình trong phòng chẳng ăn chẳng uống hơn hai ngày nay rồi. Đến nỗi ngất đi, phải mời quận chúa vào chăm sóc bón từng muỗng cháo một, khi đó nữ đế mới chịu ăn được một chút.
Nằm ở trên giường, cơ thể hốc hác như bị bệnh nặng của bệ hạ khiến ai nhìn vào cũng đều phải cảm thấy xót xa. Tiểu Điệp luôn túc trực ở trên giường bệnh, không ngại khó mà chăm sóc cho ngài như sinh mẫu.
- Tiểu Điệp... nước một ngày không thể không có vua. Con cứ mặc kệ bà già này đi. Giúp trẫm xử lí việc triều chính. - Bệ hạ nằm trên giường, cố gắng nói với cô vài lời.
- Sức khoẻ của bệ hạ vẫn quan trọng hơn. Chuyện triều chính có Bình Ngọc lo rồi ạ. Bệ hạ cứ yên tâm.
- Trẫm vừa mới mất con. Phản ứng như vậy cũng là điều hiển nhiên thôi. Một thời gian sau, trẫm nhất định sẽ ổn hơn mà.
- Vậy giờ bệ hạ phải ăn uống đầy đủ trước đã. Ngài vẫn còn trẻ, vẫn có thể sinh thêm được mà?
- Sinh thêm? Từng tuổi này rồi con lại bảo trẫm sinh thêm... Trẫm... Khụ khụ!
- Bệ hạ bình tĩnh. - Tiểu Điệp lo lắng vuốt ngực cho nữ đế.
- Chẳng lẽ con vẫn chưa biết đến mật chỉ. Dù cho Kỳ nhi có còn sống, trẫm cũng không thể nhường ngôi cho nó được. Chỉ có con...
- Bệ hạ, con không phải con cháu ruột thịt của người. Nếu có nhường ngôi, cũng phải nhường cho Bình Ngọc mới đúng.
- Thằng bé sẽ không chịu đâu. Nếu nó lên làm hoàng đế, thiếp của con vứt đi đâu đây? Con phải biết, hậu phi của hoàng đế sẽ không được phép nạp thiếp. Vì vậy, chỉ có thể là con lên làm thôi.
- Bệ hạ. Bình Ngọc không chịu, chẳng lẽ con đồng ý? Con cũng không muốn làm vua!
- Năm đó trẫm từng tự tay bói cho con một quẻ. Không ngờ con còn có mệnh làm vua lớn hơn cả thái nữ. Vì vậy, dù có muốn hay không con nhất định cũng phải lên làm vua thôi.
Quận chúa im lặng. Nếu cô thật sự có số làm vua, thì quả thật dù muốn dù không cũng phải theo như cốt truyện mà làm.
- Hiện giờ, khụ khụ... Tiểu Tiệp Quốc đã được xác nhập vào nước ta, dân chúng bên đó không những không kêu ca, còn vui mừng phấn khởi. Đó là phúc.
- Đều là nhờ bệ hạ anh minh sáng suốt, biết trị nước trị dân nên ai nấy đều ngưỡng mộ, đều muốn trở thành con dân của ngài.
- Bình Ngọc đã chọn được ai thích hợp để quản lí chưa?
- Chuyện lớn như vậy, chỉ có thể để bệ hạ quyết định.
- Tiểu Điệp, con nói trẫm nghe xem. Trẫm muốn nghe con nói.
- Bệ hạ...
- Thánh chỉ cũng viết rồi, giờ chỉ đợi đến lúc thích hợp để công bố thiên hạ thôi. Con nỡ phụ tâm ý của trẫm sao?
- Chỉ là con vẫn không hiểu...
- Lúc mẫu thân con qua đời, chính trẫm là người đã nuôi dưỡng con. Trẫm đối với con như ruột thịt vậy. Chẳng phải con cũng từng nói, không nhất thiết phải là phụ mẫu truyền ngôi cho con cái sao? Chỉ cần người có tài, có đức, có phẩm hạnh thích hợp để làm vua thì cho dù không có huyết thống vẫn hơn kẻ mang tiếng con vua nhưng vô tích sự. Hoạ Thiên Vương, hay Đinh Mẫu Vương vốn dĩ đâu có huyết thống gì với vua nhưng vẫn làm vua được đấy thôi. Chỉ cần là trung thần biết vì dân vì nước thì đều có thể ngồi lên ngai vàng.
- Nhưng vì vua khi ấy không có con cái. Còn bệ hạ giờ vẫn có thể...
- Giờ trẫm sinh con, được vài ba năm sau thì qua đời. Lúc đó con trẫm vẫn chỉ là một đứa trẻ. Con nói xem. Hãy suy nghĩ kĩ lời trẫm nói. Trẫm cũng là vì lê dân bá tánh của Phù Hoa Quốc thôi.