Sau khi trở về từ Vạn Hoa yến, trong đầu Thiên Kỳ có rất nhiều suy nghĩ, lúc này mọi thứ thật hỗn độn. Thế giới này nhiều kẻ muốn giết cô đến vậy ư. Nếu hôm nay không cẩn thận, thì rất có thể đã mất mạng rồi. Phải bằng một cách nào đó, sống an toàn ở thế giới này. Được trùng sinh mà chết thì uổng quá.
Nghĩ lại thì thế giới này có gì đó kì lạ, oan hồn vẫn tồn tại, vẫn có thể ảnh hưởng tới người còn sống. Hoàn toàn khác với thế giới mình từng sống. Nhưng có vẻ những con người ở đây không phát hiện ra điều này, hay chỉ những người đặc biệt mới có khả năng cảm nhận được?
Người khác trùng sinh thì đủ thứ đặc quyền, y thuật cao siêu, võ công cao cường. Ta đây thì cái gì cũng dở dang là sao? Dược thì chỉ mới học cách dùng cách loại mà thôi, chưa biết dùng ngân châm, hạn chế còn quá lớn. Võ công bằng không. Ầy đây có được coi là bất công hay không?
Không có ai chống lưng, bất cứ kẻ nào cũng có thể giết cô, trước mắt phải tìm cách bảo toàn cái mạng của mình đã.
Nghĩ đến đây thì có nên dựa vào một trong 3 tên nam nhân kia không. Cả ba người hắn ta đều là kẻ có quyền lực, đều có khả năng bảo vệ được cho Thiên Kỳ. Tuy nhiên, Ngọc vương chỉ mới nói vài lời là muốn cưới ta là chính phi, đã có kẻ ta gan dám hạ độc ngay trong bữa yến. Không thể dựa vào Ngọc vương được rồi. Thế tử kia đến từ một nơi xa xôi, lại khó điều tra thân thế hắn ta, về hậu cung của hắn chơi trò cung đấu chẳng phải là tự hiến mạng cho mấy vị phi tần tranh sủng sao?
Giờ còn lại Lệ vương, hắn nổi tiếng là sát thê, nên hiện tại không ai dám hiến thân vào phủ hắn nữa. Mê trai đầu thai không hết đi chăng nữa thì vẫn cần cái mạng. Có vẻ như hắn là lựa chọn an toàn, nhưng làm sao thì hắn mới chịu bảo vệ cô đây?
____________________
Bỏ qua những suy nghĩ trên, cô quyết định đến thăm Vũ Thảo sơn, nơi được coi là “thánh địa của thảo dược”. Nói như vậy có nghĩa là nơi đây có vô vàn loại dược hiếm có trên đời. Ngoài ra cũng có rất nhiều loài hoa hiếm, lạ, quý, mọc tự nhiên trên Vũ Thảo sơn này. Một nơi thật lạ, bao nhiêu ưu tú dồn hết vào đây sao?
Quả là đáng tiếc a, nếu gặp một nơi đẹp như vầy ở thế kỉ XXI thì có phải tốt hay không. Chỗ này chụp ảnh sống ảo thì miễn chê a.
Tiện ở nơi này có nhiều hoa như vậy, ngắt một ít về trưng ở thư phòng chắc đẹp lắm. Nhưng tiếc quá, Vũ Thảo sơn cách Thiên Thư lầu xa, xa lắm, không thể ngày nào cũng đi đi về về được a. Nhưng ở dưới chân núi đã dựng sẵn một căn nhà nhỏ cho cô dừng chân ở đó, cũng không quá bất tiện.
Căn nhà nhỏ mà cô nói tới ở đây không phải là một căn nhà bình thường, Gác Hoa Lâu nhìn bên ngoài có vẻ giản dị, đơn sơ nhưng bên trong là cả một mật thất. Nơi đây chưa những đan dược hiếm có, với bảo mật vô cùng cao. Kẻ bên ngoài khó mà xâm phạm, mật thất này vốn là của Thái hậu, nhưng khi Vũ Thảo sơn về tay cô, bà lại giao tất cả lại cho cô sử dụng.
Mấy ngày hôm nay cũng thật nhàm chán, lên Vũ Thảo sơn hái vài loại dược rồi dừng chân lại căn nhà nhỏ đó. Mật thất bên trong đầy đủ tiện nghi, còn có người của Thái hậu canh gác, cô đến đây được phục vụ vô cùng chu đáo.
Ở Gác Hoa Lâu đến mức chả muốn về nữa rồi, nàng Thiên Kỳ đã bị món bánh hoa anh đào níu chân rồi. Ăn thôi chưa đủ, còn muốn học làm cho bằng được. Trên Vũ Thảo sơn sẵn hoa, cô ở đây một tuần mà học làm đủ thứ bánh. Đầu bếp của Gác Hoa Lâu dạy cô làm, thấy cô hăng hái học quá nên đã có lần trêu đùa:
- Quận chúa chú tâm học làm như vậy là vì ai, không phải là Lệ vương đó chứ? – Bà ấy cười cười.
- Nấu ăn trước hết là vì mình, hắn ta có thiếu người nấu đâu, sao ta phải vì hắn?
- Quận chúa quả là khác người, nữ nhân vào bếp chủ yếu là muốn lấy lòng nam nhân.
- Ta làm trước hết là vì cái miệng của ta, là vì cái tính ham ăn khó chữa của ta. Ăn làm ta thấy vui, tên Lệ vương đó lần nào cũng làm ta sợ.
Bà ấy không nói gì nữa. Nhưng suy nghĩ lại một chút nào, có cái gì đó a. Đúng rồi, tên Lệ vương đó rất thích ăn món mà Thiên Kỳ làm. Có cách rồi a!
Sau một khóa học bảy ngày tại Gác Hoa Lâu, sổ tay nấu nướng của Thiên Kỳ dày lên hẳn, đa dạng thêm đủ các loại bánh. Đã đến lúc về thực hiện kế hoạch rồi.
_______________
Đúng như dự đoán của Thiên Kỳ, Lệ vương sẽ lại đến ăn bám ở Thiên Thư lầu như trước kia. Một vương gia quyền thế như vậy mà lại để ăn miễn phí thì có phải là cô hơi rộng lượng quá không. Từ nay trở đi, không có gì là miễn phí cả a.
Xuống bếp làm một vài món điểm tâm mới học, tự tay bưng đến cho Lệ vương. Thấy điều này hơi kì lạ nên trong lòng Lệ vương có vương chút hoài nghi, nhưng đồ ăn trên bàn tạm xua đi nỗi hoài nghi đó. Đợi cho Lệ vương ăn vài miếng, Thiên Kỳ mới bắt đầu nói:
- Ngài thấy bánh ngon chứ?
- Tạm được!
Rõ ràng là đã ăn rất nhiều, nhìn như muốn nuốt hết cả đĩa bánh rồi mà vẫn còn “tạm được”, dối lòng a. Ngon thì khen ngon luôn không được sao? – Thiên Kỳ suy nghĩ.
- Sau này, ngài có muốn ngày nào cũng được ăn bánh ta làm không?
Lệ vương ngẩn người: “ Nàng ấy chọn ta rồi sao?”. Nét mặt có chút mừng, Lệ vương hỏi lại:
- Nói vậy là muốn làm bánh cho ta ăn hàng ngày sao?
- Phải, phải. Ngài chỉ cần thuê ta làm đầu bếp trong phủ của ngài, vậy là ngày nào ngãi cũng được ăn món ta nấu mà không cần phải tới đây nữa rồi.
- Thuê?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!