“Phụt!”
Sau khi cổ trùng chết, Hồ Lỗi đang chạy trốn ở phía xa lập tức kêu thảm một tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, dao động khí thế trên người cũng giảm đi rất nhiều.
Cổ Bản mệnh đã tử vong, anh ta lập tức chịu phải thương tổn rất nặng.
“Ngươi là Mộc Kim!!!!"
Lúc này gương mặt của Hồ Lỗi tràn ngập hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào thân ảnh mới xuất hiện kia.
Lúc trước Mộc Kim chiến đấu với bọn họ cũng đã sử dụng con thú nhỏ kia, thậm chí còn làm bị thương cổ Bản mệnh của Kim Liệt Võ.
"Đoán đúng rồi”
Lý Phong mỉm cười: "Ta khen thưởng cho ngươi cái chết!”
Hắn vung trường thương lên, ngay sau đó, Hồ Lỗi bị thương nặng lập tức mất đi khí tức sinh mệnh.
“Dễ giết thật”
Lý Phong nhìn thi thể Hồ Lỗi, cảm thán.
Đan Nguyên cảnh chính là một thời kỳ hoàng kim, Đan Nguyên cảnh muốn đánh chết Đan Nguyên cảnh không phải chuyện đơn giản.
Lực công kích của Lý Phong đã hoàn toàn đạt tới trình tự Đan Nguyên cảnh hậu kỳ, thế nhưng muốn đánh chết Hồ Lỗi vẫn cần phải tốn khá nhiều thời gian và công sức.
Thế nhưng hiện tại hẳn lại chỉ cần vài giây là có thể thành công.
Lý Phong nghĩ đến đây thì nhìn sang con thú nhỏ rên vai mình.
Hắn có thể dễ dàng đánh chết Hồ Lỗi như vậy có quan hệ rất lớn với Tiểu Lôi.
“Ha ha, mấy ngày này những người của Thiên Vu cốc cảm giác được nguy hiểm thì đầu tiên đều sẽ thả cổ Bản mệnh của mình ra. Đây chính là con át chủ bài lớn nhất của bọn họ, mà cổ Bản mệnh thì vật nhỏ này ăn thịt, thế là những người của Thiên Vu cốc đó lập tức chịu thương nặng, khiến bản thân chết nhanh hơn”
Huyền Long ở trong lồng giam linh lực, cười lớn.
Đối phó với những người khác thì cổ Bản mệnh chính là con át chủ bài lớn nhất của nhóm thiên tài Thiên Vu cốc, nhưng đối với Lý Phong mà nói thì cổ Bản mệnh lại chính là vũ khí giết người sắc bén.
Lý Phong cười cười, nhìn về phía Tiểu Lôi, trong mắt cũng lộ ra vẻ vui sướng.
“A...ô!"
Tiểu Lôi nhìn thấy ánh mắt của Lý Phong đang hướng về mình thì lập tức làm nũng kêu lên một tiếng, ý thức lại truyền đến một chút khao khát.
Cảm nhận được ý thức này, Lý Phong hơi mỉm cười. Hẳn vung tay lên, lập tức có một số tinh thạch Ma Vực bay ra.
Nhìn thấy những tỉnh thạch Ma Vực này, ánh mắt của Tiểu Lôi sáng lên. Trên người nó lóe lên một luồng lôi điện, sau đó tinh thạch Ma Vực nhanh chóng biến mất, không biết đã bị nó giấu ở chỗ nào rồi
Lý Phong vung tay lên, chiếc nhẫn không gian của Hồ Lỗi lập tức xuất hiện trong tay hẳn.
“Còn có hai mươi mấy viên tỉnh thạch Ma Vực?” Lý Phong xem xét một chút, hai mắt sáng lên.
Ngoại trừ tỉnh thạch Ma Vực thì còn có rất nhiều bảo vật, linh dược, binh khí cấp Linh Huyễn...
Trong tay hẳn lóe lên một ngọn lửa, sau đó thi thể của Hồ Lỗi nhanh chóng bị đốt cháy thành hư vô
“Người tiếp theo!"
Lý Phong nhìn về phía xa, thân ảnh khế động, nhanh chóng biến mất khỏi nơi này.
Năm phút sau, Đan Nguyên cảnh thứ hai của Thiên Vu cốc bị đánh chết.
Mười phút sau, người thứ ba bị đánh chết...
Hai mươi mấy phút trôi qua, bốn Đan Nguyên cảnh của Thiên Vu cốc đã chết trong tay Lý Phong.
Mười người của Thiên Vu cốc, năm Tiên Thiên cảnh, bốn Đan Nguyên cánh đã bị đánh chết hết, hiện giờ chỉ còn lại một mình Kim Liệt Võ.
...
“Lại thu hoạch được năm viên tinh thạch Ma Vực nữa!"
Kim Liệt Võ đang ở một khu vực, vui sướng thu hồi tỉnh thạch Ma Vực.
Anh ta nhìn bốn phía xung quanh.
“Tinh thạch Ma Vực càng lúc càng ít” Kim Liệt Võ nghĩ thầm.
Anh ta vung lệnh bài trong tay lên, từng lưỡng dao động trên đó xuất hiện.
“Tiếp tục tìm kiếm thôi” Kim Liệt Võ hít sâu một hơi.
Bọn họ đã ở khu vực này một thời gian rồi, cũng nên đi tới nơi khác.
Kim Liệt Võ tới khu vực tập trung đội ngũ, nhưng chờ mãi mà cũng không thấy có người nào đến.
“Sao lại thế này? Người đâu?”
Sắc mặt Kim Liệt Võ khẽ biến sắc. Chín người bọn họ phân tán ở khắp các nơi, bây giờ đến lúc tụ tập rồi, thế nhưng tại sao mãi vẫn chưa có người nào đến.
“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Trong lòng Kim Liệt Võ xuất hiện một suy nghĩ không hay. Nếu là một người gặp phải tình huống gì đó không đến kịp thì không nói, chẳng lẽ cả tám người đều gặp phải chuyện gì?
“Ha ha, không cần chờ nữa, bọn họ không tới được đâu”
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.
“Ai?” Kim Liệt Võ nghe thấy âm thanh này thì tức giận nói.
Ánh mắt hắn bỗng nhiên nhìn vẽ một phía, nơi đó có một thanh niên nhìn rất xa lạ bay tới.
“Ngươi là ai?"
Kim Liệt Võ nhìn thanh niên này, vẻ mặt âm trầm: “Ngươi vừa nói câu kia có ý tứ gì?"
Ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm Lý Phong.
“Ý tứ của ta rất đơn giản, người của Thiên Vu cốc ngoại trừ ngươi thì những người còn lại đều đã chết hết rồi"
Lý Phong đứng trong hư không, nhìn Kim Liệt Võ, đạm nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!