Tháng ngày bình lặng, trôi qua đặc biệt nhanh.
Thiên Việt dần cảm thấy, những năm gần đây, lần đầu tiên, có cảm giác bản thân chân thật đến vậy. Cảm giác vững vàng đứng trên mặt đất, không còn phập phồng như lơ lửng giữa không trung, không ngờ bắt đầu ngày ngày mong chờ Thị Dĩ Thành tan ca về sớm một chút, nghe thấy tiếng chìa khóa nhẹ xoay trong ổ khóa, liền bất giác đứng ở nơi có thể nhìn thấy cửa, vờ cầm một ly nước, hoặc vờ như vừa từ trong nhà tắm bước ra, cửa mở, gương mặt ôn hòa thân thiết kia xuất hiện, Thiên Việt nghe thấy tiếng tim mình trở về lồng ngực, cảm giác nhẹ nhõm an tâm dâng lên, như bát canh nóng hổi giữa ngày đông, từng chút từng chút chan chứa cõi lòng.
Trên mặt Thiên Việt sẽ hiện lên một nụ cười, rất ngắn ngủi, chưa kịp nở rộ đã bị thu hồi lại, như đang tự dằn vặt bản thân, lọt vào mắt Thị Dĩ Thành chỉ cảm thấy đau xót.
Ngày lại qua ngày, Thiên Việt bắt đầu nung nấu một ý nghĩ. Cứ suốt ngày làm con mọt gạo như vậy cũng không được, cậu đột nhiên nảy ra ý định bồi dưỡng lại chuyên ngành của mình. Chuyên ngành Thiên Việt ở đại học là tiếng Pháp, tiếng Anh cậu cũng rất giỏi, năm đó bị đuổi học, đã học đến năm ba, chỉ còn một năm nữa thôi là tốt nghiệp, bằng cấp cậu đạt được không ít, một lòng muốn thi lấy chứng chỉ phiên dịch viên quốc gia, cũng đã chuẩn bị ngần ấy thời gian, để rồi cứ thế trong thoáng chốc, bao nhiêu hi vọng của cậu đều tan tành ngàn mảnh.
Đầu năm đó, thạc sĩ, tiến sĩ, sinh viên tốt nghiệp hàng năm hết lớp này đến lớp khác, một tên nhóc mới lớn chỉ có bằng tốt nghiệp phổ thông như cậu, không thể xin được một chân trong bất cứ đơn vị nào, lúc đó, cha mẹ cũng đã ly dị, cha đi Mỹ, ngay cả căn nhà ở viện nghiên cứu cũng bị thu hồi. Mẹ lại nhanh chóng tái hôn, cũng theo người chồng ngoại quốc đó đi Bỉ, trước khi đi, bà nói: “Con trai, mẹ không thể lo cho con được nữa. Mẹ không thể bảo James nuôi con cho mình. Gian phòng này, mẹ đã trả trước nửa năm tiền thuê. Sau này, phải dựa vào bản thân con.”
Thiên Việt thậm chí không có cả thời gian để tự thương hại mình, cậu phải nghĩ cách nuôi sống bản thân.
Thiên Việt lắc đầu, đè nén những hồi ức đang tranh nhau ùa về kia, thong thả bước qua gian sách ngoại ngữ, định tìm một bộ CD giáo trình phiên dịch tiếng Pháp cao cấp.
Cuối cùng vẫn không tìm được, ở thành phố N, tiếng Pháp ít được quan tâm.
Cậu nhớ lúc còn đi học thường đến hiệu sách nhỏ ở giữa đường Sơn Đông, trước đây cậu thường tìm được không ít tư liệu quý hiếm ở đó.
Hiệu sách này vẫn giống như mấy năm trước, nhỏ hẹp, giá sách bày trí rất khít nhau, có chút khuất sáng, chỉ mỗi chỗ cửa sổ hướng đông, là có ánh sáng rọi vào, trong tia nắng, có thể nhìn thấy những hạt bụi đang bay tứ tán.
Quả nhiên, trên giá sách gần cuối Thiên Việt tìm được thứ mình muốn tìm, vừa định giơ tay lấy, từ sau lưng, một cánh tay duỗi ra, giúp cậu lấy chiếc đĩa.
Bàn tay thon dài trắng nõn, móng tay được cắt chỉnh tề hình nửa vòng cung, ánh lên màu như ngọc thạch, cũng mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng.
Khoảnh khắc ấy, Thiên Việt giống như đang nhìn thấy người đó, một bên giũa móng tay, một bên từ tốn nói, một con người đi ra ngoài, chỉ cần nhìn bàn tay là có thể biết hắn ta thuộc tầng lớp nào.
Khuôn mặt kia dần dần kề lại, như vô tình như cố ý khẽ lướt sát bên mặt Thiên Việt, ngũ quan cực kỳ anh tuấn, hiện rõ trước mắt, mang đến Thiên Việt cảm giác choáng váng, hơi thở ấm nóng nhịp nhàng, phả vào mặt cậu, chợt nghe hắn nói, Thiên Việt, lần đầu gặp em, anh đã chú ý đến bàn tay em, anh nghĩ, đây nhất định là con nhà gia giáo.
Hồi ức như gai nhọn, xuyên qua ngực Thiên Việt, đóng Thiên Việt vào tấm kính lạnh buốt như tiêu bản của bướm, tuy giang cánh muốn bay đi, nhưng không thể động đậy dù chỉ một chút.
Chợt cảm thấy thân thể bị người xoay chuyển, đối diện với khuôn mặt vẫn anh tuấn như xưa. Mái tóc xoăn của hắn, là trời sinh, một lọn nhỏ buông xuống bên trán.
Người kia nói: “Thiên Việt, là em! Sao vậy, không nhận ra anh à?”
Thiên Việt chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập ầm ĩ bên tai, nhưng cuối cùng, mỉm cười nói: “Sao lại không?” Cậu kề sát vào tai người kia, giống như thì thầm: “Cho dù anh hóa thành tro tôi cũng nhận ra, Kế Hiểu!”
Kế Hiểu cũng bật cười, hắn cao hơn Thiên Việt nửa cái đầu, cũng vóc dáng thon gầy, bộ vest màu sa-phia, áo khoác dài màu xám sẫm, đôi mắt hoa đào, sống mũi cao thẳng, gọn dàng lịch thiệp như người phương Tây, vẫn như trước đây, trên mặt lúc nào cũng mỉm cười, nhưng ý cười không hề đọng lại trong mắt.
Hắn làm như không để tâm đến lời Thiên Việt, điệu bộ nhàn nhã nói: “Hai năm qua, sống tốt không?”
Thiên Việt gắt gao siết chặt bộ đĩa kia, đốt tay đã trắng bệch, lại cười nói: “Nhờ phúc của anh!”
Kế Hiểu nói: “Thiên Việt, thật ra, anh luôn rất nhớ em.”
Thiên Việt chỉ cảm thấy cơ mặt run rẩy đến sắp không thể giữ nổi nụ cười kia nữa, tại sao, sau khi mọi chuyện đã xảy ra, mọi tổn thương cũng đã tạo thành, hắn vẫn có thể phóng khoáng vô sỉ nói chuyện như vậy?
“Xin anh, đừng nhớ đến tôi, hễ anh nhớ đến tôi, tôi sẽ sống không bằng chết.”
Kế Hiểu nheo mắt cười càng nhu tình, gọi: “Thiên Việt…”
Thiên Việt ngắt lời hắn: “Tôi phải đi.”
Cậu xoay lưng, ngay cả liếc cũng không liếc một cái, thanh toán ở quầy thu ngân xong liền rời khỏi.
Mãi cho tới khi về đến nhà Thị Dĩ Thành, Thiên Việt mới phát hiện, túi nylon đựng đĩa trong tay bị siết đến gần như rách nát. Buông túi xuống, bàn tay không ngừng run rẩy, như lá cây trong gió.
Chuyện cách đây đã lâu, nhưng người đó vẫn mang đến cảm giác như rắn độc, trơn tuột băng giá, khiến cậu sợ vô cùng, sợ thật sự.
Người ta nói, hận, chẳng qua chỉ là một hình thức khác của yêu.
Vậy, còn sợ hãi thì sao?
Con người này, là chất độc đã ăn sâu vào trong xương máu cậu.
Dường như vĩnh viễn cũng không thể giải được, thỉnh thoảng lại bộc phát. Chỉ cần một chất xúc tác.
Thiên Việt nhìn thấy nửa ly nước trên bàn, cầm lên uống liền một mạch, áp xuống cơn đau như thiêu đốt đang hung hăng trỗi dậy trong ngực.
Nửa đêm, Thị Dị Thành đi vệ sinh, nghe thấy trong phòng ngủ của Thiên Việt có tiếng rên cố kiềm nén.
Thị Dĩ Thành hoảng hốt, vội đẩy cửa bước vào, bật đèn lên.
Thân thể Thiên Việt run rẩy liên hồi, cuộn lại như con tôm, ẩn dưới chăn, không nhìn thấy mặt, chỉ có tiếng nấc cùng tiếng rên khe khẽ truyền ra.
Thị Dĩ Thành vội chạy đến, gỡ bàn tay đang nắm chặt tấm chăn của cậu ra, bọc trong tay mình, gọi: “Việt Việt, Việt Việt.”
Thiên Việt thở hỗn hển, nói không thành lời.
Thị Dĩ Thành nói: “Việt Việt, Việt Việt, em không khỏe ở đâu, đi, chúng ta lập tức đến bệnh viện. Đi nào!”
Thiên Việt đột nhiên nắm ngược lại tay Thị Dĩ Thành, níu chặt gắt gao, đứt quãng nói: “Em không đi, nơi nào… cũng không đi…” Nói đến đây, thanh âm đã nức nở: “Anh Dĩ Thành, đừng đưa em đi đâu cả.”
Dĩ Thành ôm cả người lẫn chăn: “Được, chúng ta không đi đâu cả. Chỉ ở nhà thôi.”