"Đại sư huynh?"
Mọi người ở đây nghe xong lời ấy thì đều há hốc miệng bất ngờ.
Đường đường là đại sư Tả Trung Đào thế mà lại gọi chàng trai này là đại sư huynh sao?
Người của nhà họ Lưu càng kinh ngạc tợn.
Ngay cả Mã Hân Nhiên cũng vô cùng bất ngờ.
"Ừ, hôm nay tới cũng không có chuyện gì khác, chỉ muốn mượn chỗ của ông dùng một chút!"
Trần Khiêm thưa cũng không phải, không thưa cũng không phải, chỉ đành bất đắc dĩ nói.
"Dạ dạ dạ, đại sư huynh xin cứ tự nhiên!" Nét mặt Tả Trung Đào đầy cung kính nói.
Mấy người nhà họ Ngụy đứng ở một bên nhìn nhau, kinh ngạc không thôi.
Chàng trai này, đích thực không đơn giản.
Sau nửa giờ.
Ở ngoài cửa một gian phòng cho khách. Mã Hân Nhiên sốt ruột đi qua đi lại. Trên đầu mồ hôi chảy ròng.
Vẫn luôn đứng ngoài đợi cùng Mã Hân Nhiên còn có bốn người nhà họ Ngụy.
"Hừ, dù sao con cũng không tin cái tên nhãi nhép đấy còn biết chữa bệnh!"
Ngụy Thanh Thư ôm tay, bướng bỉnh nói.
Đúng mà, hai người đều đồng trang đồng lứa, cậu ta đầu tiên thì bị Trần Khiêm làm nhục, bây giờ lại phát hiện Trần Khiêm còn có tài năng khác nữa.
Quả thực là sỉ nhục Ngụy Thanh Thư đến tận cùng, cũng nghiêm trọng làm tổn hại đến lòng tự trọng của mọt kẻ ngông nghênh như cậu ta.
"Câm miệng!"
Ông cụ Ngụy lạnh giọng nạt nộ.
Lúc nãy chàng trai trẻ kia nói rằng bệnh của mình ngay cả thầy Tả cũng không thể trị dứt điểm, vốn là ông cụ Ngụy còn không tin, chỉ cho rằng Trần Khiêm không có giáo dục.
Thế nhưng, ngay cả thầy Tả cùng gọi Trần Khiêm là đại sư huynh, lúc này Ngụy Phó mới thật sự biết sợ.
Liền cũng kính mà đứng chờ ở ngoài cửa.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
"Tiểu Khiêm, mẹ tôi sao rồi?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!