Bây giờ anh cũng không tiện tìm nhà họ Trần.
Mà sau này anh muốn tiến lên cao thì cũng không thể tách rời những gia tộc lớn được.
Anh cũng không ngại mượn cơ hội này làm quen thêm một vài nhà danh giá.
Tích cóp lực lượng đối phó với nhà họ Mạc sau này.
"Cậu Trần, thật sự vạn phần cảm kích cậu!" Ngụy Phó mừng rỡ nói.
"Thế nhưng tôi có hai điều kiện!"
Trần Khiêm nói.
"Xin cậu cứ nói đừng ngại, tôi chắc chắn sẽ làm theo lời!"
Ngụy Phó cương quyết nói.
"Cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, thứ nhất chính là thân phận của tôi bây giờ không thể công khai với bên ngoài, ông nhất định phải giữ bí mật cho tôi!"
"Nhất định rồi!"
"Còn về điều kiện thứ hai, vài ngày sau tôi muốn đi một chuyến đến Kim Lăng, hiện muốn tìm một người có năng lực lại khôn khéo đi theo nghe lời tôi làm việc!"
Trần Khiêm nói.
"Hừ, không phải là muốn tìm một tên sai vặt thôi sao, nhà họ Ngụy chúng tôi còn thiếu cái này chắc... Chỉ cần anh có thể khám bệnh cho ông nội chúng tôi, tôi sẽ tặng anh một khu nhà cao cấp, lại đưa thêm năm mươi tên người hầu cho anh tùy ý sai bảo!"
Ngụy Thanh Thư cười nhạt.
"Tôi không cần nhà cửa sang trọng, cũng
không cần mười mấy kẻ hầu người hạ, tôi thấy cậu Thanh Thư đây cũng rất tốt đấy, rất nhanh nhẹn thông minh, cũng không biết ông Ngụy Phó có thể đồng ý hay không?”
Trần Khiêm liếc nhìn Ngụy Thanh Thư, cười nhạt nói.
"Gì hả? Anh muốn tôi phải phục dịch cho anh? Anh có bị điên không? Tôi là ai, tôi là cậu lớn nhà họ Ngụy đấy!"
Nguy Thanh Thư cười cợt nhìn lại Trần Khiêm.
"Đây là chuyện không thể tốt hơn, cháu trai lão tuy lỗ mãng cục cẳn, thế nhưng đúng là thông minh hơn kẻ khác một chút, vừa hay lão cũng đang có ý này!"
Ngụy Phó cười to nói.
"Gì cơ? Ông nội? Chị!"
Ngụy Thanh Thư trong phút chốc ủ rũ như cà phơi sương.
"Thanh Thư, từ nay về sau, con hãy đi theo bên người cậu Trần, cậu Trần bảo con đi sang phía đông thì con không được rẽ qua phía tây, bảo con làm gì con phải làm y thế! Cho dù có bắt con làm trâu làm ngựa cũng phải nghe!"
Ngụy Phó nói. "Con?"
"Thế nào? Giờ ngay cả ông nội dặn mà con cũng dám không nghe?"
Ngụy Phó giận dữ.
Ngụy Thanh Thư căn răng đồng ý: "Được, con nghe lời ông là được chứ gì!"
Nói xong, Trần Khiêm gật đầu, sau đó dẫn theo Ngụy Phó đi sang một căn phòng khác.
"Thầy Tả, người thanh niên này thật sự có thể chữa khỏi cho ông nội tôi sao?"
Cô gái lạnh lùng cất lời hỏi. Cô vẫn cảm thấy người này còn quá trẻ.
"Ha ha, cô Thanh Âm lo lắng thái quá rồi, đại sư huynh nhà tôi nói chữa khỏi thì chắc chắn chữa khỏi, cũng không xem xem thầy của tôi là người thuộc đẳng cấp nào. Nói thật lòng, năm xưa Tả Trung Đào tôi chỉ là một tên lưu manh côn đồ, nhưng đi theo học tập thầy chỉ vỏn vẹn có hơn một tháng, lại giống như thay da đổi thịt, cuối cùng học được cái nghề y này, đây vẫn chỉ là một ít công phu mèo cào mà thầy dạy cho tôi thôi!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!