Có người trong gia tộc nói. “Đúng đó, tôi cũng ủng hội”
Sau đó, người có địa vị trong gia tộc cũng lớn tiếng hô.
“Mọi người đều nhất trí ủng hội”
Phương Bất Đồng khẽ cười: “Kiển Nám, cháu cũng nhìn thấy rồi đó, cho nên cháu đừng từ chối nữa, vì ngoài cháu ra thì không ai thích hợp hơn cả.”
Phương Bất Đồng nói quả quyết. Nói xong, ông được quản gia dìu về phòng.
Mọi người đều tới bên Phương Kiển Nám, tỏ ý chúc mừng.
Phương Kiển Nám miễn cưỡng gật đầu đáp lại. Lúc này cô ta mới nhớ ra.
Hình như trong cuộc họp toàn gia tộc, cô không nhìn thấy bóng dáng của Phương Di.
Trước đây, mỗi lần họp gia tộc, con nhóc này đều thích tham gia náo nhiệt nhất.
“Ông có nhìn thấy Phương Di đâu không?” Một lúc sau, Phương Kiển Nám hỏi quản gia. Cô nhớ Phương Di đi về cùng mình mà.
*À, cô Phương Di đã lái xe ra ngoài trước khi bắt đầu cuộc họp rồi, nói là muốn đi tìm người.”
Quản gia nói.
“Tìm người sao?”
Phương Kiển Nám sửng sốt.
Sau đó mới phản ứng lại, lập tức lẩm bẩm: “Chẳng lẽ con nhóc Phương Di này muốn quay lại đó tìm A Tam sao?”
Phương Kiển Nám cũng rất đau lòng khi A Tam biến mất, nhất là khi anh đã cứu rất nhiều người trong nhà họ Phương.
Phương Kiển Nám cũng xem A Tam là bạn tốt của mình.
Nhưng cô cũng nhìn ra, hình như con nhóc Phương Di này không chỉ có tình bạn đơn giản với A Tam như thế.
Cô ta lắc đầu rồi nói: “Ông chuẩn bị xe đi, bên ngoài quá nguy hiểm, tôi phải tới đó đưa con bé về.”
Cô nói.
“Vâng, chủ tịch Phương.”
Cùng lúc đó, xung quanh nhà Tư Đồ, đường cảnh giới đã được kéo cao lên rồi.
“Anh bạn này, anh có nhìn thấy một thanh niên không cao cho lắm, còn đeo mặt nạ, trên mặt có một vết bỏng nghiêm trọng không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!