“Tớ nói, mình yêu nhau được không? Có được không? Tớ không cần gì cải”
“Tài xế, ngừng xe!”
Mã Hân Nhiên nói với tài xế.
Nhưng tài xế không chịu nghe, che lại số tiền Trần Khiêm đã đưa cho ông ta, bỗng nhiên giẫm lên chân ga, lái đi thật xa.
Trần Khiêm phất tay.
Nghe, tất nhiên là anh nghe thấy.
Nhưng Trần Khiêm biết, từ nay anh không thể sống cuộc sống của người bình thường.
Ngày nào chưa tìm thấy Mộc Vũ thì anh không có †âm trạng sống một cuộc sống mới.
Mà lần từ biệt này, tại sao Trần Khiêm lại lưỡng lự như vậy?
Là vì lần từ biệt này, có thể mãi mãi sẽ không gặp lại rất nhiều người quen cũ được nữa...
Trần Khiêm mặc áo hoodie màu đen, bây giờ đội mũ lên, đeo thêm khẩu trang.
Ngoắc một chiếc taxi.
“Đi đâu?”
“Đến bệnh viện trước!”
Thoáng chốc đã đến bệnh viện.
Xuyên qua lớp cửa kính của phòng bệnh, Trần Khiêm thấy Hàn Tư Dư sắc mặt tái nhợt, đeo máy thở, nằm trên giường bệnh.
Ngẫm lại lúc trước, Hàn Tư Dư là cô nhóc hoạt bát nhường nào.
Nếu như không phải đụng phải mình, có lẽ cô ta sẽ sống rất tốt. Nói không chừng, nhờ gương mặt xinh đẹp của mình, bây giờ cũng có thể trở thành người nổi tiếng trên mạng.
Mỗi ngày sống thật vui vẻ, tốt biết bao!
Nhưng vì muốn hỏi thăm tin tức của mình, cô ta bị người ta bắt, ném từ trên lầu xuống. Trần Khiêm nhớ đến cảnh tượng ngày đó Hàn Tư Dư tìm mình, cô ta và Mã Hân Nhiên đứng dưới lầu, cực kỳ lo lắng.
Cứ tưởng mình đã tìm thấy hy vọng nhưng hóa ra lại là khởi đầu của những điều xui xẻo.
Rốt cuộc cái tên Mạc Kiếm này tàn độc biết bao nhiêu?
Trần Khiêm đứng trước cửa, ấn chặt cửa phòng bệnh.
Năm dấu ngón tay, hẵn rất rõ.
“Này này này, cậu kia, đứng chắn trước cửa, cuối cùng cậu có vào hay không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!