“Đưa... Đưa chúng nó về nhà?”
Lương Tam kinh ngạc hỏi.
“Không nghe cậu chủ nói à?”
Thẩm Vạn Sơn lạnh lùng quát.
“Dạ dạ dạ, tôi sẽ đưa ngay, đưa ngay đây ạ!” Lương Tam gật đầu liên tục.
Mà nhóm các cô gái thì gật đầu biết ơn Trần Khiêm: “Cảm ơn cậu chủ, cảm ơn cậu chủ!”
“Ừ, các cô về nhà đi!”
Trần Khiêm khẽ mỉm cười nói.
Bản thân Trần Khiêm không phải loại người hống hách, huống chỉ Trần Khiêm đã từng trải nghiệm cảm giác rời khỏi nhà. Sự chua xót này không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng nỗi.
Huống chỉ, các cô ấy bị mua làm người hầu, đã nhận hết tất cả những sự sỉ nhục.
Đa số các cô gái đều đi cả rồi.
Nhưng cuối cùng còn sót lại hai người, cứ đứng yên tại chỗ, không ngừng rơi lệ.
“Sao hai cô còn chưa đi?”
Trần Khiêm hỏi.
“Tôi... ba mẹ tôi đã bị bọn bắt cóc ở đây giết hại, tôi... tôi không còn nhà nữa cậu chủ!”
Một cô gái khẽ nói.
“Cậu chủ, cậu chủ cho chúng tôi ở lại đây được không ạ. Chúng tôi sẽ ngoan ngoãn hầu cậu chủ thật tốt, chỉ cần cậu chủ cho chúng tôi ăn cơm là được!”
Cô gái kia lại nói.
“Được, nếu hai cô đã đồng ý ở lại đây thì tôi cũng sẽ không đuổi các cô đi. Nhưng các cô yên tâm, từ nay về sau, sẽ không còn ai ức hiếp các cô nữa!”
Trần Khiêm cười khẽ.
“Ngọc Nhi cảm ơn cậu chủ!”
“Lam Nhi cảm ơn cậu chủ!”
Hai người nói lời cảm ơn.
Đặc biệt là cô gái tên Ngọc Nhi, bây giờ khẽ ngẩng đầu lên nhìn Trần Khiêm.
Gương mặt đẹp trai của Trần Khiêm làm trái tim Ngọc Nhi loạn nhịp.
Ngọc Nhi sống ở đây đã từng gặp quá nhiều người lòng dạ độc ác nhưng cậu chủ mới này thì khác, không hề giống với những người khác. Anh rất tốt bụng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!