“Tớ cũng không biết, tớ không ngờ thầy ấy lại đi theo đến đây!"
Lý Ngưng Ngưng cạn lời.
“Lỡ như thầy ấy nói với trường, rồi trường lại nói với ba tớ, vậy chẳng phải tớ tiêu rồi àI”
Úc Kim Hương muốn phát điên.
“Chị Hương, chị đừng lo, em có cách để đối phó với ông thầy hiên như khúc gỗ đó. Chẳng phải xe chị thiếu một người khác giới sao, cứ để thầy ấy lên xe chị, lên rồi thì có ai là không sợ chị đâu chị Hương!”
Lúc này, Mắt Kính nói.
“Mẹ kiếp...” Úc Kim Hương đang muốn mắng Mắt Kính, nhưng nghĩ lại, có lẽ đây cũng là một cách.
Vừa hay, ông thầy nhu nhược này làm mình vô cùng bực bội, sáng sớm còn bị người ta sỉ nhục một trận, đều là tại ông thầy này liên lụy cả.
Cứ để anh ta lên xe mình, dọa anh ta một trận, xem bộ dạng ngốc nghếch của anh ta, thì còn sợ anh ta tố giác sao?
Cứ làm vậy đi!
“Tôi nói này, thế này là các em trốn tiết, không xem trường học ra gì cả sao?”
'Trâần Khiêm dựng xong xe điện, đi qua nói.
Đoạn đường xa như vậy, xe điện của Trần Khiêm bị hết điện, cứ vừa đẩy vừa chạy đến đây.
“Ngậm miệng lại cho tôi, bây giờ thầy lập tức lên xe tôi”
Úc Kim Hương ra lệnh nói.
“Lên xe em? Lên xe em làm gì? Bây giờ các em phải về trường chứ!”
Trần Khiêm nói.
“Được rồi được rồi, xe điện của thầy chắc là hết điện rồi nhỉ, giờ thầy lên xe tôi, tôi đưa thầy về trường! Được chứ?”
Úc Kim Hương nói.
“Đúng đó thầy, thây chạy xa như vậy đến đây, để chị Hương đưa thầy về trường đi... Xe điện của thầy cứ để bọn em nghĩ cách đem về cho thầy!”
Nhóm sinh viên cũng nói.
Bởi vì cuộc đua sắp bắt đầu rồi, mọi người ai cũng mang thái độ đua sớm thì xong sớm, chẳng ai muốn tiếp tục ở lại đây cả.
“Thôi được!”
Trân Khiêm gật đầu.
Tất nhiên, rõ ràng Úc Kim Hương không tốt bụng như vậy, vừa khéo để xem cô ta muốn giở trò gì.
Trần Khiêm lên xe.
Cạch!
Một tiếng vang lên, cửa xe trực tiếp bị khóa lại.
“Gì vậy?” Trần Khiêm ngạc nhiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!