"Gái gì?"
Trương Thiết kinh ngạc, đứng thẳng dậy.
Người nào trong phòng cũng tài giỏi.
Ngoài cửa, một nhân viên phục vụ định mang thức ăn lên, nhưng lúc này, lại giật mình đứng im không nhúc nhích.
Lục Tông Nguyên chậm rãi đặt chân xuống.
Không khí trong phòng trong phút chốc ngưng đọng.
Vốn nghĩ Trần Khiêm chỉ là nhóc con không có bản lĩnh gì.
Nhưng chiêu thức ấy.
Chỉ với một chiếc lá rau mà đập nát được cánh cửa. Đây là loại công phu gì chứ?
"Hái hoa ngắt lá cũng có thể đả thương người!"
Trương Thiết mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thì thào lẩm bẩm.
Để hóa giải ngượng ngùng, một người nhà họ Lục cười nói: "Đại... sư Trương, ông nói gì?"
Một hồi mồ hôi lạnh đổ xuống, ánh mắt của Trương Thiết dại ra.
"Hái hoa ngắt lá cũng có thể đả thương người!" Ông ta lặp lại câu nói đó.
"Không thể tưởng tượng được, trên đời thực sự có loại công phu này, thật là được mở rộng tầm mắt!"
Trương Thiết run sợ. Cái nhìn đối với Trần Khiêm cũng đã thay đổi.
"Cậu... cậu Trần, tôi có mắt mà như mù, đây là bản đồ mà cậu cần!"
Trương Thiết cung kính đưa bản đồ tới. Lục Tông Nguyên đưa mắt nhìn người nhà. Người nhà họ Lục đều đứng dậy.
"Cậu Trần, thứ cho tôi bất kính, cậu Trần có thể nể mặt anh Mạnh mà giải cứu nhà họ Lục không?”
Lục Tông Nguyên nói xong liền cúi thấp đầu. Trần Khiêm nhận lấy bản đồ.
'Thản nhiên hỏi: 'Rốt cuộc có chuyện gì mà đến cả Đại sư Mạnh cũng không giải quyết được?"
Nhận tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta.
Nếu như không phải tấm bản đồ này rất hữu ích đối với bản thân, riêng việc nể mặt Mạnh Khang thì không đủ để Trần Khiêm đếm xỉa đến chuyện của nhà họ Lục.
"Cậu Trần, là như thế này..."
Lục Tông Nguyên vội vàng kể hết ngọn nguồn sự việc.
Vốn mấy năm trước nhà họ Lục có một kẻ thù. Sau này, kẻ thù đó tha hương mấy năm. Lúc về lại học được bản lĩnh phi phàm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!