Nói xong, Lục Siêu và Lục Tuyết cùng đi ra ngoài.
Màn đêm dần buông xuống.
Ven hồ ngoại ô Long Giang.
Một đội quân đang giằng co với một người.
"Lục Tông Nguyên, không hổ là nhà họ Lục, thật sự là gọi trợ giúp, nhưng mà dựa vào những người này mà đòi ngăn chặn Vương Đại Hải này sao? Thật đúng là nực cười!"
Đứng đối diện Lục Tông Nguyên là một người đàn ông ba lăm ba sáu tuổi, đứng khoanh tay.
Nhìn hắn ta có chút thăng trầm, miệng có râu, mặt toàn sẹo. Nhưng đôi mắt thì làm người ta cảm thấy rét run.
"Vương Đại Hải, hơn nửa tháng này, cậu đã liên tiếp sát hại hai đứa cháu của nhà họ Lục, món nợ máu này hôm này chúng ta tính toán một thể. Năm đó cha con họ Vương các người nham hiểm giả dối, cuối cùng dẫn đến diệt vong, như vậy là đúng người đúng tội rồi!"
Lục Tông Nguyên lạnh lùng nói.
"Im miệng, bất kể hôm nay ông nói gì, bất kể hôm nay ông tìm ai giúp đỡ đều không thoát chết được. đâu.Vừa hay, hôm nay tôi muốn ông tận mắt chứng kiến từng người từng người nhà họ Lục chết đi. Hôm nay tôi sẽ bắt ông, rồi giết từng đứa con cháu nhà họ Lục trước. mắt ông!"
"Thật không coi ai ra gì, Trương Thiết tôi muốn xem cậu có thủ đoạn gì?"
Vừa dứt lời, nhoáng một cái Trương Thiết đã xông tới.
Có thể thấy, công phu của Trương Thiết rất cứng rắn, thân thủ mạnh mẽ, ra tay rất hung tợn.
Nhưng mà so sánh ra thì.
Kể cả tốc độ hay lực đạo đều kém hơn Vương Đại Hải.
Hơn nữa Vương Đại Hải sau khi vờn chán. Mới hung hãn ra tay.
Trong phút chốc, Trương Thiết lộ đầy sơ hở. Trong lúc khủng hoảng.
"Tôi đến giúp ông!"
Mạnh Khang đến đỡ giúp Trương Thiết một đòn chí mạng của Vương Đại Hải.
"Nhìn bộ thân thủ của hắn ta có chút quen mắt!" Trân Khiêm quan sát, không kiềm được nói! Nhưng lập tức anh đã hiểu rõ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!