Ít nhất ông già anh sẽ không yên tâm để anh một mình đến trường đi học.
Nhịp điệu sinh hoạt hoàn toàn bị xáo trộn.
Cuộc sống như vậy, không phải là thứ Trần Khiêm mong muốn.
Anh chỉ muốn lặng lẽ trau dồi bản thân, không thiếu tiền là được rồi.
Trần Khiêm thở dài nói: "Ừm, hình như cháu còn có tiết, xin phép mọi người về trước!"
Trần Khiêm đứng dậy đi ra phía ngoài cửa.
"Trần Khiêm."
Tô Mộc Vũ đuổi theo phía sau.
Trong lòng cô lúc này rối ren trăm bề, đặc biệt vừa rồi nghe được chuyện xưa của Trần Khiêm chính mình lại tỏ ra coi thường cậu ấy.
Cô rất hối hận.
Đúng, tại sao bản thân lại không đứng ở góc độ của Trần Khiêm mà suy nghĩ, nếu không vì quá túng quẫn, ai lại muốn làm vậy cơ chứ?
Hơn nữa, khoảng thời gian này Trần Khiêm đối xử với mình tốt ra sao? Vừa mới nghe nói mình gặp chuyện không may, cậu ấy lập tức mua quà đến thăm hỏi mình.
Tô Mộc Vũ cảm thấy đã trách nhầm Trần Khiêm.
"Trần Khiêm, cậu giận tớ sao, vừa rồi những người đó nói xấu cậu như vậy, tớ lại không giúp được cậu vài lời."
Tô Mộc Vũ cần môi.
"Tớ không giận cậu, tớ chỉ muốn biết, có phải cậu cũng nghĩ tớ là kiểu người đó giống bọn họ, cảm thấy tớ là một kẻ không có liêm sỉ không biết xấu hổ không?”
Trần Khiêm cười nhìn Tô Mộc Vũ.
"Mới rồi có một chút, nhưng bây giờ tớ không có nghĩ vậy, Trần Khiêm, tóm lại, chúng ta là bạn tốt của nhau!"
Tô Mộc Vũ tiến đến đối diện Trần Khiêm. "Được!"
Trần Khiêm không nói thêm gì nữa, sau khi gật đầu liền lập tức bước đi.
Bên ngoài khu nhà.
Trần Khiêm thở một hơi thật dài, nói thật, Trân Khiêm vừa rồi có chút ít tổn thương, Tô Mộc Vũ cũng thấy anh giống như lời người khác.
Nhưng hiện giờ, trong lòng Trần Khiêm có phần rối bời, tóm lại là đủ vị chua cay mặn đẳng.
Nhưng anh vẫn rút điện thoại khỏi túi, nhấc máy gọi cho Lý Chấn Quốc một cuộc điện thoại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!