“Ba... ba?”
Còn lúc này, Trần Cận Đông đã phát ngốc luôn rồi.
Đúng vậy, người trước mặt chính là người cha mà mấy chục năm qua chưa từng xuất hiện của ông ấy.
Trần Cận Đông hơi kích động.
“Ông nội?”
Mặc dù Trần Hiểu chưa từng gặp Trần Điểm Thương,
nhưng hôm nay cô thật sự kinh ngạc khi biết ông nội vẫn còn sống.
“Đông Nhị, đây là cháu gái Trần Hiểu của ba à?”
Trần Điểm Thương bước vào, nắm tay Trần Hiểu với vẻ mặt cưng chiều.
“Đúng vậy... ba, mấy năm qua ba... ba đi đâu thế?” Trần Cận Đông vừa ngạc nhiên vừa nghỉ ngờ.
“Đợi ba quét đám rác rưởi này đi rồi sẽ nói chuyện này với con sau.”
Trần Điểm Thương cười lạnh.
“Hóa ra... ông là Trần Điểm Thương, gia chủ đã mất tích mười mấy năm của nhà họ Trần, thảo nào, có điều ông tới đây cũng tốt, hôm nay tôi định tàn sát nhà họ Trần, nếu tính cả ông thì mới đủ hết cả nhà họ Trần.”
Mạc Trường Không cười lạnh nói.
“Chỉ với đám chuột nhắt các cậu cũng muốn tàn sát nhà họ Trần à? Chỉ sợ ngay cả Mạc Thương Long cũng không dám lớn tiếng khoác lác trước mặt tôi như thế!!!”
Trần Điểm Thương chắp tay ra phía sau, lạnh lùng nói.
“Cái gì?”
Cả Mạc Trường Không và Mạc Vệ Bình đều ngẩn người.
“Ồ? Ông quen cả ông chú Ba Mạc Thương Long, lão trưởng lão nhà họ Mạc à? Vậy tại sao trước giờ tôi chưa từng nghe ông chú Ba nói gì về Trần Điểm Thương thế?”
Trong lòng Mạc Trường Không vẫn lộp bộp một chút.
Mạc Thương Long, nói thế nào nhỉ, ông ta giống như biểu tượng của nhà họ Mạc, thân phận cực kỳ thần bí.
Ngay cả những gia tộc ẩn dật khác cũng hiểu biết rất ít về ông cụ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!