“Thiếu điện chủ đã sớm rời khỏi Long Giang rồi ạ, chắc cậu ấy đã lên đảo rồi!”
Một thuộc hạ báo cáo. “Thiếu điện chủ ạ?”
Trần Cận Đông ngạc nhiên: “Ba, thiếu điện chủ gì thế?”
“Ha ha, đợi lát nữa con sẽ biết thôi!” Trần Điểm Thương lắc đầu cười khổ.
Sau đó ông ngẩng đầu nhìn ra ngoài phòng khách: “Vừa nhắc tới người cũng tới rồi!”
Dứt lời.
Mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Nhìn thấy trên quảng trường, một thanh niên mặc vest đen đang đi tới.
“Thiếu điện chủ!”
Lúc này, mấy người đứng bên cạnh đã cung kính cúi đầu chào hỏi.
“Tiểu Khiêm!I!”
Khóe miệng Trần Cận Đông co giật, lập tức đứng dậy.
“Tiểu Khiêm!”
Chị gái Trần Hiểu càng xúc động đến mức che. miệng lại.
Toàn bộ người trong gia tộc nhà họ Trần đều hưng phấn nhìn Trân Khiêm.
“Ba mẹ, chị, đã một năm rồi, con về rồi đây!” Trần Khiêm đi tới bên ba mình, rồi quỳ thẳng xuống.
“Con về thì tốt rồi, con về thì tốt rồi, một năm qua, mẹ luôn cho rằng... cho rằng con..."
Dương Ngọc Bình không kiềm được nước mắt, bật khóc.
“Tốt lắm, con trai ba có tiền đồ rồi, cũng trưởng thành, khỏe mạnh hơn rồi, tốt lắm!”
Trần Cận Đông cũng bật khóc.
Trần Khiêm lau nước mắt cho mẹ và chị mình.
Sau đó nhìn về phía Trần Điểm Thương nói: “Ông nội, cuối cùng cháu cũng không phụ lòng mong đợi của ông nội...”
“Rất tốt, Tiểu Khiêm, ông thấy hơi thở trên người cháu đã mạnh hơn trước mấy lần rồi, điêu kiện thiên bẩm của cháu đều tốt hơn ông rồi.”
Nói xong, Trần Điểm Thương nhìn về phía Mạc Trường Không:
“Năm ngoái, lũ chuột nhắt này ép cháu đi vào ngõ cụt, nhưng Tiểu Khiêm hôm nay đã có thể có thù báo. thù, có oán báo oán, phải xử lý mạnh mẽ bọn chúng cho. ông!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!