Dù gì thì ban đầu, lần đầu tiên Trần Khiêm tới nhà họ Mạc cầu cứu, khi đó Mạc Khinh Vũ bị thương nên thiếu máu, Trần Khiêm từng hiến máu cứu mạng cô ta.
Nhưng cô ta lại luôn xem thường Trần Khiêm, cho. rằng anh chỉ là một người thế tục.
Nhưng đến bây giờ, anh đã trở nên mạnh mẽ như vậy, làm Mạc Khinh Vũ cảm thấy trong lòng rối ren.
“Không, đây chính là điều ông nội đang nghỉ ngờ, ông đã quan sát cậu Trần, hình như cậu ấy không phải võ sĩ nội kình, không biết tôi đoán có đúng không lão tiền bối?”
'Trên mặt Mạc Vệ Bình đã không kiềm được kích động.
Ông nhìn Trần Điểm Thương với vẻ mặt không dám tin rồi hỏi.
“Ha ha, ông đó, đúng là rất có mắt nhìn!” Trần Điểm Thương tự hào cười nói. “Trời ơi"
Mặt Mạc Vệ Bình nhất thời trở nên tái mét, lùi về sau mấy bước.
Cũng may được Mạc Khinh Vũ đỡ lấy. “Ông nội, ông sao thế? Cháu cũng nhìn ra thực lực
'Trần Khiêm tiến bộ rất nhanh, quả thật là võ sĩ nội kình, hơn nữa anh ta đã luyện tới trình độ rất mạnh rồi!”
Mạc Khinh Vũ nói.
“Không!!! Lúc nãy ông không dám khẳng định, nhưng đến khi lão tiên bối cho ông lòng tin, cậu Trần... không phải là võ sĩ nội kình!!”
“Vậy là gì ạ?”
“Tông sư...”
Lúc này Mạc Vệ Bình gần như ngừng thở rồi.
Hai mắt ông trợn tròn, toàn thân run rẩy.
Tông sư, đó là cảnh giác võ học cổ đại thần bí nhất, thậm chí là trong gia tộc ẩn dật, có người cả đời cũng không thể nào đạt tới cảnh giới đó.
“Ông nội, ông nói gì thế? Điều này sao có thể chứ?”
Mạc Khinh Vũ há miệng.
“Tông sưIlI”
Mạc Vệ Bình lại run rẩy gật đầu lần nữa.
“Cậu Trần... chính là Tông sư thiếu niên! Từ xưa đến nay chưa bao giờ xảy ra chuyện này! Chưa bao giờ cảI!!"
Mạc Vệ Bình lại nói.
“Ba, Tông sư là gì ạ? Tiểu Khiêm đã thành Tông sư rồi ạ?”
Mặc dù Trần Cận Đông không biết Tông sư là gì, nhưng ông ấy cảm thấy rất thành tựu.
“Ha ha, hình như Tiểu Khiêm đã tiến vào hàng ngũ Tông sư rồi, nên lúc nãy khi gặp thằng bé, ba cũng rất ngạc nhiên, bởi vì theo suy đoán của ba, cho dù Tiểu Khiêm được trời cao ưu ái thì cũng phải mất từ mười năm đến hai mươi năm mới đúng.”
Trần Điểm Thương nói một cách khiêm tốn, nhưng mọi thứ đều nằm trong tâm mắt.
“Đúng vậy điện chủ, từ sau khi thiếu điện chủ uống linh huyết, tu vi cậu ấy đã tăng lên mãnh liệt. Theo sự quan sát của thuộc hạ, cậu ấy đã tiến vào Tông sư rồi, hoặc chí ít thì cũng được bán Tông sư rồi, thật sự rất hiếm thấy! Xem ra linh huyết rất có công hiệu.”
Bác Ôn đứng bên cạnh nói.
“Không, không phải linh huyết!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!