Đang nói, bên ngoài vang lên một tiếng lục lạc.
Hai mươi mấy con lạc đà kéo theo xe to sau lưng dừng lại trước cửa.
“Đi thôi!"
Một ông lão có khuôn mặt rám nắng đầy nếp nhăn với hàm râu trắng toát.
Nói vọng vào cửa nhà nghỉ.
Lúc này, tất cả mọi người trong phòng đều ùa ra
Nhìn dáng vẻ bọn họ, không chỉ có hai mươi người trong đội khảo sát mà còn có một hai chục người đi du lịch khác cũng đi theo ông Bàng này.
Bọn họ đang chất hành lí cùng đồ ăn lên xe.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa hết mọi thứ, mọi người đều đã sẵn sàng khởi hành.
“Đi thôi Tân Nhã, em bị thương rồi, anh bỏ thêm ít tiền, chúng ta có thể lên xe ngồi cùng giáo sư Dương, không cần đi bộ nữa!”
Lý Vạn Hào nhìn Tân Nhã do dự, chốc chốc lại nhìn lên phía tâng hai.
Thì anh ta bỗng nhiên ghen tuông: “Tiểu Nhã, không phải là em định đợi thằng nhóc kia đó chứ?”
tôi đợi anh ấy làm gì chứ? Chúng tôi đâu có quen biết nhau!”
Tần Nhã nói.
“Vậy thì tốt, nhanh lên, anh đỡ eml”
“Không cần đâu, Mộng Tuyết giúp tôi là được rồi!” Một đoàn người chuẩn bị tiến vào sa mạc.
Lúc này Trần Khiêm mới xuất hiện.
Thật lòng mà nói, anh không ngờ có thể gặp lại Tân Nhã ở nơi này sau một năm xa cách.
Cậu ấy đã đi làm rồi, khí chất cũng hơn trước rất nhiều.
Thật ra Trần Khiêm muốn lại nói chuyện với cô ta. Dù sao cũng đã hơn một năm không gặp lại.
Nhưng khi Trần Khiêm thử thăm dò một câu, có vẻ cô ta vẫn chưa quên anh.
Lúc đó, anh vô cùng có lỗi với cô ta, Trần Khiêm không muốn làm mất thời gian của cô ta bởi vì thực sự hai người không thể đến được với nhau.
Vừa nấy, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đối xử với cô ta rất tốt, mặc dù trong lòng anh có chút gì đó hơi khó chịu nhưng anh cũng thành tâm chúc phúc cho cô †a.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!