“Về bức bích họa thứ tư, phía sau tôi có hơi không hiểu. Còn phía trước kể rằng, vũ khí mà vị thiên binh thần bí này mang theo bên người được để một cách đặc biệt. Cuối cùng không biết vì lý do gì mà vị thiên binh thần bí và người phụ nữ đồ trắng không được chôn cùng nhau. Bởi vì trên đường xuất hiện một “lão ăn mày” ngăn cản, sau đó vị thiên binh thần bí được đặt vào một quan tài đặc biệt. Bởi vì được cất giữ trong mật thất, ở hiện trường còn có vua, có nhân viên sắp đặt, và cả... chính là lão ăn mày kia nữa, hình như cả quá trình, lão ăn mày cứ cười mãi!"
“Phía sau thì sao?”
Trân Khiêm nghe đến hoang mang bối rối.
“Phía sau không hiểu lắm, nhưng nhắc đến lão ăn mày, hình như ông ta biết yêu pháp, sau khi tổ chức xong nghỉ thức an táng, ông ta cười lớn vài tiếng rồi đột nhiên biến mất! Sau đó, hình như có một vật thể khổng lồ xuất hiện, che phủ đất nước này, hơi giống như một con tàu! Điều này... Tôi thật sự xem không hiểu!”
Tân Nhã lắc đầu.
Mấy nghìn năm trước, sao có thể có con tàu khổng lồ được chứ!
Thẩm Mộng Tuyết cũng lắc đầu: “Tôi đoán, đây là tưởng tượng của người xưa thôi, với cả cặp nam nữ thiên binh này chắc là hoàng tử và ái phi của ông ta thôi.
Người xưa vẽ như vậy là để tưởng nhớ mối tình xúc động lòng người của bọn họ khi đó, tất nhiên là thân phận của hoàng tử cao quý, cho nên tất cả mọi người phải quỳ lạy rồi!
Còn những thi thể từ trên trời rơi xuống chắc là binh lính thân cận của hoàng tử, khi đó các nước Tây Vực không ngừng giao chiến, nói không chừng vị hoàng tử này dẫn binh lính đi đánh giặc nên tử trận...”
“Phụt!”
Nghe thấy thế, Tân Nhã không nhịn được bật cười.
“Mặc dù kiểu tình yêu duy mỹ mà cậu phân tích có hơi viễn vông, nhưng cảm giác cũng rất có lý đấy.
Tôi cảm thấy rất logic, có khả năng sự thật chính là như: vậy!"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!