“Phụt, tôi phát hiện ra trí tưởng tượng của Tiểu Nhã cậu là phong phú nhất đấy, chẳng trách ngay cả giáo sư Dương cũng muốn nhận cậu làm sinh viên của ông ấy. Chuyện này cũng mười nghìn năm trước, sắp thành cổ đại rồi, sao có thể có loại tàu khổng lồ này chứ? Nhưng mà người xưa có thể tưởng tượng ra được thì đúng là đỉnh đấy!"
Thẩm Mộng Tuyết nói.
“Tôi biết là vậy, nhưng bức bích họa này cứ cho tôi một loại cảm giác rất kì lại”
“Tôi cũng có loại cảm giác này!”
Lúc này, Trần Khiêm nhìn chằm chằm vào bức bích họa rồi nói.
'Tần Nhã quay đầu lại, mỉm cười với Trần Khiêm.
“Phải rồi Tiểu Nhã, cuối cùng thi thể của người phụ nữ áo trắng kia được chuyển đi đâu?”
'Thấy Tân Nhã liếc mắt đưa tình với Trần Khiêm.
Bỗng nhiên Thẩm Mộng Tuyết có cảm giác khó chịu, vội đứng giữa hai người, hỏi.
“Trên này không nói, chỉ nói hai người bị chia cắt thôi!"
“Anh Trần Huyền, anh có cảm thấy thế này là thần thánh hóa không?”
Tân Nhã hỏi Trần Khiêm.
“Ôi chao, chúng ta lại thảo luận vấn đề này nữa rồi. Anh Trần Huyền, ở đây tôi thấy hơi khó thở, hay là anh đưa bọn em lên trên nhé?”
Thẩm Mộng Tuyết cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
“Cũng được!” Trân Khiêm gật đầu.
Lúc ba người bò lên khỏi giếng cổ thì trăng lên cao, trời đã về khuya.
Trần Khiêm đưa hai người trở lại tòa nhà đổ nát kia.
Nhóm của giáo sư Dương không đuổi kịp Trần Khiêm nên đã quay lại từ sớm.
Mọi người tập hợp lại lần nữa.
Ngoài hai người bị chết ra thì còn Lý Vạn Hào bị thương nặng nên sốt cao, và vài người thấy không khỏe vì sợ hãi.
Những người còn lại đều không vấn đề gì.
Với cả giày vò cả một đêm, có Trần Khiêm ở đây, mọi người đều thả lỏng hơn, bắt đầu nghỉ ngơi.
Trần Khiêm không ngủ mà đốt một đống lửa, vừa thêm củi vừa trông chừng cho những người này.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!