Trần Khiêm đi về phía thành phố. Đúng lúc này, anh lại dừng lại.
Anh quay đầu nói: “Tôi nói rồi, không phải tôi cố ý cứu ông, ông không cần phải đi theo tôi. Nhân lúc này tâm trạng tôi đang tốt, ông mau đi đi, bằng không, kết cục của ông sẽ giống những người đó!”
Giọng nói Trần Khiêm vô cùng lạnh lùng.
Người đi theo phía sau Trần Khiêm, chính là Dương Vệ.
“Cậu đừng tức giận, chỉ là tôi thấy cậu thực sự cực kỳ giống một người, mà người này vô cùng quan trọng đối với nhà họ Dương chúng tôi, cho nên, tôi muốn làm quen với cậu!”
Dương Vệ lại cung kính nói.
Không đợi Trần Khiêm hỏi, ông ấy đã bắt đầu giải thích:
“Thưa cậu, nhà họ Dương chúng tôi vẫn luôn ở đây. chờ một người, có người nói sớm muộn gì người đó cũng sẽ xuất hiện ở đây, tôi thấy cậu thực sự cực kỳ giống. Họ Dương làm phiền cậu như vậy, quả thực là có nguyên nhân!”
“Sao? Chờ một người?”
Trần Khiêm nhíu mày.
“Đúng vậy thưa cậu, tôi đã bảo tài xế tới, không biết cậu có thời gian theo tôi quay về nhà họ Dương một chuyến hay không!?” Dương Vệ nói.
Phải rồi, lúc ông ấy được thanh niên trẻ tuổi này ra tay giúp đỡ cũng cảm thấy thanh niên này hơi quen mặt.
Thế nhưng tại sao lại quen mặt thì Dương Vệ nghĩ mãi không ra.
Mãi đến khi nhìn rõ khuôn mặt người thanh niên đó, đột nhiên Dương Vệ mới giật mình nhận ra.
Có lẽ nào chính là cậu ấy?
Cho nên, Dương Vệ vội vàng dặn dò tài xế lái xe đến, hơn nữa còn tự đuổi theo.
“Người các ông phải đợi đó rất giống tôi ư?”
Trần Khiêm hỏi.
“Cực cùng giống, nhưng mà cậu à, đây không phải chỗ nói chuyện, mời cậu theo tôi đến nhà họ Dương một chuyến, nhìn một cái sẽ biết ngay!”
Trần Khiêm khẽ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!