Hơn nữa, từ lâu Trần Khiêm không còn bất kỳ khái niệm gì với chữ tiền này, nó chỉ là những con số nhàm chán mà thôi.
“Trần Khiêm, để tôi xem cậu sẽ xử lý thế nào!”
Lý Nhã Lệ nhìn Trần Khiêm chằm chằm.
Nhân viên lấy thuốc đã được đóng gói ra, còn lấy dụng cụ quét thẻ.
Trần Khiêm rút thẻ ra, nhập mật mã.
Nhân viên lập tức gật đầu: "Xin cảm ơn quý khách, đây là thuốc của ngài!"
"Cái gì?"
Lý Nhã Lệ ngơ ngác, mắt trợn tròn, dường như đang mơ.
"Chúc mừng cậu đã có được thuốc cậu cần, tôi đã cho người chuẩn bị tiệc tối để tẩy trần cho cậu!" Dương Vệ cười to.
Trần Khiêm đứng lên ngay, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu với Lý Nhã Lệ, sau đó cầm dược liệu rời đi...
“Cậu Trần, mời đi bên này!”
Sau khi đi ra khỏi nơi này, Dương Vệ đưa Trần Khiêm lên xe.
Thế nhưng chợt có một nhóm vệ sĩ hơn hai mươi người đứng chặn trước mặt, lạnh lùng nhìn Trần Khiêm.
"Các người muốn làm gì?” Dương Vệ lạnh lùng quát lên.
"Vậy mà không biết, chỉ sợ tiệc đêm nay của ông, tôi không ăn nổi rồi!"
Trần Khiêm cười nhạt.
Vệ sĩ tránh ra tạo thành một con đường.
Minh Châu đã thay quần áo đi tới.
"Anh hiểu thì tốt, để số thuốc mà tối nay anh đã lấy được lại đây, nói không chừng, tôi có thể tha cho anh một con đường sống!"
Minh Châu lạnh lùng nói.
"Đây là đồ tôi bỏ tiền ra để mua, tôi có thể đưa thuốc cho cô nhưng cô cũng nên đền bù cho tôi một chút chứ?"
Trần Khiêm còn muốn đi mượn bản đồ bằng ngọc thạch mà năm đó nhà họ Minh đã lấy trộm.
"Đền bù? Ranh con, để mày sống sót rời khỏi đây đã là đền bù rồi, ngoài thuốc ra thì thông báo cho gia tộc mày mang hai tỷ đến chuộc mày về!"
Tên vệ sĩ nói. “Đúng là không thể nói lý với phường trộm cướp!”
Trần Khiêm cười nói: "Có điều, tôi cũng thích qua lại với người như các người!”
“Đúng lúc, hành trình của tôi cần phải trao đổi với nhà họ Minh các người, tôi sẽ để thuốc lại chỗ cô, cũng có thể đưa cô hai tỷ. Nhưng tôi sẽ lấy một ít đồ của nhà họ Minh các cô, nếu như các cô không có ý kiến gì thì bây giờ chúng ta có thể trao đổi!"
Trần Khiêm cười nói.
"Được, tôi đồng ý với anh, để lại thuốc và hai tỷ, những thứ khác, mặc anh lấy!"
Mà Minh Châu khoanh tay cười nói. “Cô không hỏi xem tôi muốn lấy gì hả?”
Trần Khiêm hỏi.
Tôi nói rồi, để những thứ này lại, còn những thứ khác, mặc anh lấy!”
"Nói mà không có bằng chứng, Dương Vệ, lấy giấy bút rai"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!