"Đúng vậy, Tiểu Khiêm, sao cô chưa bao giờ nghe nói cháu biết chữa bệnh? Cô không có ý gì khác, nhưng mà cháu học y hồi nào vậy?”
Vương Tuệ Mẫn không có ý khinh thường Trần Khiêm nhưng chuyện trị bệnh cứu người này không phải là chuyện nhỏ.
Lúc trước Trần Khiêm là sinh viên khoa Văn học, mặc dù là cậu ấm con nhà giàu nhưng đâu phải chuyện gì cũng biết. Bởi thế lúc Trần Khiêm nói anh muốn trị bệnh cứu người, mặc dù người nhà họ Tô sẵn sàng tin tưởng Trần Khiêm nhưng cũng thấy hơi lo lắng.
Chứ không có ý gì khác. Trần Khiêm lắc đầu cười cười, tam giáo cửu lưu, anh hiểu hết tất cả mọi thứ, huống chỉ là chuyện đơn giản như y thuật.
Nhưng tất nhiên Trần Khiêm sẽ không trách mấy người cô Vương.
Mọi người không biết sự thay đổi trong mấy năm nay của anh, có suy nghĩ thế này là chuyện hết sức bình thường.
Không tán gẫu nữa, mọi người đi về phía phòng bệnh.
"Bác sĩ Mã, bà ngoại cháu đã tỉnh rồi!" "Trần Khiêm, cậu cũng đến à!"
Đường Nhiên ở lại phòng bệnh chăm sóc không rời bước, thấy Trần Khiêm bước vào, cô ta cười nói.
"Thần y Mã, bác sĩ Lưu Vượng, bác sĩ Bách Linh và còn Tiểu Khiêm nữa, mọi người đến đây đi!"
Trong phòng, bà cụ yếu ớt nói.
"Thần y Mã, bệnh của tôi đã kéo dài suốt hai năm rồi, lần này đến lần khác, hơn nữa lần sau còn nghiêm trọng hơn lần trước, số lần tái phát cũng càng ngày càng. nhiều.”
Bà cụ nói.
Tất nhiên bà cụ không ngờ Trần Khiêm bước vào đây là vì khám bệnh cho bà ấy.
Bởi vậy nói tình hình bệnh gần đây cho Mã Tiến nghe.
"Mỗi lần tái phát, không đến một tiếng là tôi sẽ tỉnh lại nhưng chốc nữa lại tái phát tiếp, phải theo vòng tuần hoàn khoảng bốn năm lần mới ngừng, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!