“Cậu Trần ở Kim Lăng?” Tây Môn Vũ lại càng hoảng sợ hơn.
“Không thể nào, hừ, biết mình sắp chết rồi nên giả mạo cậu Trần à?”
Tây Môn Vũ suy nghĩ lại, nói.
Ánh mắt nhìn về phía Trần Khiêm của mấy cô gái đi chung Bạch Tiểu Phi thay đổi liên tục.
“Có lẽ là bây giờ anh ta đắc tội cô Tây Môn, chỉ có giả mạo cậu Trần mới có thể giữ lại mạng sống, nếu không, chắc chắn hôm nay anh ta sẽ trở thành kẻ tàn phết”
Có người nháo nhào bàn luận.
Nhìn Trần Khiêm đang định đi thì Lương Vũ bước tới, đứng trên bục cao, lạnh lùng nhìn Trần Khiêm.
“Thằng ranh con, mày thử bước thêm một bước nữa, †ao sẽ làm cho mày đổ máu ngay tại chỗ!”
Lương Vũ lạnh giọng, quát chói tai.
“Lương Vũ cũng là một cao thủ võ hiệp, xem ra hôm nay sẽ không tha cho cậu Trần giả mạo này rồi!”
“Nhưng mà thằng nhóc này đáng trách thật mà, dám giả mạo cậu Trần, đúng là muốn chết mài!”
Rất nhiều người căm phẫn.
“Thế nào, có đủ can đảm bước lên phía trước một bước không? Hay là, đồng ý đánh với tôi một trận trước!” Lương Vũ cười nhạt, hỏi.
“Ngày mai các người còn phải tham gia đào tạo thử nghiệm của nhà họ Cổ, thật sự không cần phải đánh với ¡” Trần Khiêm lắc đầu.
“Ha ha, sao cơ, hình như ý của thằng vô dụng mày là còn có thể làm tao bị thương à?” Lương Vũ tràn đầy tự Tin.
Những câu của Trần Khiêm giống như là chuyện bưồn cười nhất từ trước đến nay, Lương Vũ liên tục cười nhạo.
“Xem ra..” Trần Khiêm cười như có như không, nhìn anh ta: “Anh có chắc là muốn đánh với tôi?”
“Thế nào, sợ rồi à?”
Lương Vũ đi tới, dùng ngón tay đâm vào ngực anh, gắn từng chữ một.
“Sợ rồi thì sau này đừng có mạnh miệng, tự chặt tay trước mặt cô Tây Môn Vũ nhà chúng tôi đỉ.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!