Trân Khiêm cũng hơi bất ngờ nhìn lão già này.
Hình thức tồn tại của ông ta giống hình thức tồn tại hồn niệm của chị gái áo trắng, nhưng lại khác nhau ở một chỗ, đó chính là lệ khí trên người ông ta và sức mạnh mà ông ta có thể tỏa ra mạnh hơn chị gái áo trắng rất nhiều.
Bây giờ chị gái áo trắng vẫn chưa tiến hành dung hợp nên vẫn là một hồn niệm bình thường.
Mà người này lại có sự khác biệt rất lớn.
Sức mạnh của ông ta có thể thực chất hóa, hơn nữa còn cực kỳ mạnh.
Khó mà tưởng tượng được, nếu không phải hồn niệm mà là bản thể thì cuối cùng tu vi của ông ta sẽ kinh khủng đến nhường nào.
“Ta nói, hai đứa chỉ là cháu chắt đời sau của ta mà thôi. Thế nào, Cổ Nguyệt Hà không kể chuyện tổ tiên nhà họ Gổ cho hai đứa cháu mình nghe à?”
Lão già cười lạnh nói. Trần Khiêm lắc đầu theo bản năng.
Nhưng Gổ Vũ Tiêu lại gật đầu thật mạnh: “Đã từng kể rồi, chuyện của tổ tiên, lúc chúng tôi còn rất nhỏ, bà nội đã từng kể rất nhiều lần. Hình như tổ tiên của nhà họ Cổ là từ mấy chục nghìn năm trước, bởi vì đã tìm thấy những di tích của thời kỳ văn minh tu chân cổ đại, do đó đạt được sức mạnh thần thông quảng đại, sáng lập nên nhà họ Cổ. Mà sau khi nhà họ Cổ ổn định, tổ tiên muốn đi sưu tầm thêm nhiều di tích thần kỳ của thời kỳ văn minh tu chân, kết quả từ đó trở đi, không bao giờ xuất hiện nữa!”
“Ông, ông là tổ tiên của chúng cháu thật à? Sao lại thế được? Nếu như ông là thật thì tại sao bà nội lại nhốt ông ở đây?”
Cổ Vũ Tiêu hỏi.
“Ha ha ha hai” Ông tổ nhà họ Cổ bỗng dưng ngửa đầu cười to.
“Ông cười gì?” Cổ Vũ Tiêu hỏi.
“Hắn là không phải ông ta bị nhốt ở đây mà bởi vì lý do nào đó nên ông ta không thể xuất hiện, cho nên sống trong mật thất. Tất nhiên mặc dù ông ta không ra ngoài nhưng vẫn có thể điều khiển nhà họ Cổ từ xa.”
Trân Khiêm nhìn ông ta, nói.
“Hả?”
Mà ông tổ nhà họ Cổ lại hơi kinh ngạc nhìn Trần Khiêm.
Sau đó ông ta gật đầu: “Không ngờ, con cháu đời sau của †a cũng có vài đứa được đấy chứ. Đứa cháu đích tôn này cực kỳ thông minh, tốt lắm, các đời gia chủ đều do đích thân ta khống chết!”
Cổ Vũ Tiêu kinh ngạc há to miệng.
Mà Trần Khiêm cũng ngạc nhiên.
Thảo nào, chị Tử Yên nói nhà họ Cổ không hề tầm thường, Trần Khiêm cũng tò mò tại sao nhà họ Cổ lại dính líu đến Cửu La Môn.
Bây giờ thì anh hiểu rồi.
Thì ra, cao thủ thật sự đứng sau hậu trường là đây.
Hơn nữa còn là ông lão sống mấy chục nghìn năm.
“Ông là tổ tiên của chúng cháu thật à!?” Đến bây giờ Cổ Vũ Tiêu mới cảm thấy hơi tin.
“Nhưng nếu như ông là ông tổ thì tại sao lại ở đây mà không ra ngoài. Chẳng phải lúc trước ông ra ngoài tìm kiếm thần tích sao ạ?”
“Chuyện này nói ra thì rất dài, ta đi tìm thần tích thật nhưng phàm là thần tích, bình thường sẽ có thiên linh khí bảo vệ. Ta không thể đột phá sự tấn công của thiên linh khí nên thịt nát xương tan. Sau đó, chỉ có một tia hồn niệm chạy thoát trở về, lúc đó nhà họ Cổ có rất nhiều kẻ thù mạnh, vì để nhà họ Cổ không bị diệt vong nên ta mới đích thân điều khiển từ xa. Cho đến nay, nhà họ Cổ luôn †ìm kiếm những cao thủ tài năng có linh thể đưa cho ta hút, bởi thế hồn niệm của ta mới có thể được bảo tôn đến bây giời”
Ông tổ nhà họ Cổ nói.
“Ông nói cái gì? Đại hội rèn luyện hằng năm của nhà họ Gổ, thực chất là đưa linh khí cho ông hút?”
Cổ Vũ Tiêu bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Ha ha, cháu nói đúng rồi, chỉ tiếc cho dù đám người đó có linh thể đi chăng nữa thì thiên phú của cơ thể họ không phù hợp với tiêu chuẩn của ta. Cho đến bây giờ, cuối cùng ta cũng †ìm được một cơ hội tốt, có linh thể của một người, nếu ta được sử dụng nó, ta sẽ hoàn toàn sống lại."
Ông tổ nhà họ Cổ cười to.
“Cháu hiểu rồi, người đó, ông đang nói đến Trần Khiêm đúng không, là Trần Khiêm mà bà nội và Cửu La Môn đang hợp tác bắt giữ? Bởi vì anh ta có Cửu Chuyển Nguyên Thần, cho nên tất nhiên cơ thể anh ta không phải là vật bình thường đúng không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!