Ba mẹ của Trịnh Duyệt cũng hoàn toàn sững sờ.
Vừa nãy còn mở miệng mắng người ta là tên nghèo kiết xác, còn bảo người ta tránh xa con gái mình ra, chẳng trách người ta nói trong mắt người ta bọn họ mới chính là những kẻ nghèo kiết xác.
Chẳng phải thế sao!
“Bíp bíp!”
Trần Khiêm bấm còi, khởi động xe, chậm chạp rời khỏi bãi đõ.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Giang Vĩ Vi, Trần Khiêm không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, cho dù lúc này Giang Vi Vi vô cùng hi vọng Trần Khiêm có thể nhìn cô ta một cái, hoặc. măng cô ta một câu, hay tát một cái cũng được.
Nhưng lại không có, Trần Khiêm hoàn toàn không đếm xỉa đến.
Còn Trần Khiêm thì sao, giúp Trịnh Duyệt giúp đến đây là đủ rồi.
Anh đạp chân ga, lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Kiểu vả vào mặt mà không có chút âm thanh nào thế này còn đã hơn kiểu khoe khoang thể hiện nhiều.
Trần Khiêm lười nhìn biểu cảm của bọn họ. “Cậu ta là cậu ấm nhà nào vậy chứ?” Lúc này Giang Tử Kiều nuốt một ngụm nước bọt.
Giang Vi Vi hoàn toàn suy sụp, bất lực, đầu trống rỗng, câu hỏi này cô ta cũng không trả lời được.
Nói thật, vừa nấy cô ta có một loại kích động, đó là không cần mặt mũi gì nữa, chứ bổ nhào ra mà xin lỗi Trần Khiêm, để cậu ta tha lỗi cho mình, dù gì thì cậu ta có tiền mà, có thể mọi người không biết lúc Trần Khiêm lên xe đẹp trai biết chừng nào!
Thậm chí cô ta còn muốn chụp lại chiếc xe này để mọi người trong trường đều biết đây là xe của Trần Khiêm.
Giống như là thể hiện vậy. Nhưng Giang Vi Vi cũng bình tĩnh lại.
Mày ngu sao Giang Vi Vi? Nếu cả trường đều biết thân phận của Trần Khiêm vậy thì còn có phần cho mày à?
Với cả, nếu mọi người đều biết Trần Khiêm ngầu như vậy, thì người đầu tiên bị vả vào mặt chính là Giang Vi Vi mày đấy.
Cho nên Vi Vi à, mày phải cố lên! Chẳng phải có rất nhiều chuyện tình đều bắt đầu từ mâu thuẫn của nam nữ chính đó sao?
Trong lúc đang lơ mơ thì một giọng nói không ngừng nhắc nhở Giang Vi Vi.
Những người khác cũng muốn biết thân phận của Trần Khiêm, cho nên đều nhìn về phía Trịnh Duyệt.
Trịnh Duyệt chỉ lắc đầu nói: “Mọi người đừng hỏi con, con chẳng biết gì đâu! Con thực sự không biết gì hết!”
Lại nói đến Trần Khiêm. Lúc này đã hơi muộn rồi.
Hơn bảy giờ, anh gửi tin nhản cho Tô Tử Nguyệt, sau khi chắc chăn rằng Tiểu Dĩnh không sao, đang nghỉ ngơi rồi.
Trần Khiêm mới chuẩn bị về kí túc xá ngủ. Lúc này điện thoại lại vang lên.
Là Lý Chấn Quốc tìm anh.
Có việc gì mà tìm mình giờ này nhỉ?
“Cậu Trần, cậu đang ở đâu? Giờ này rồi mà còn gọi cho cậu quả thực là không phải phép!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!