Lý Thi Hàm nhìn Trần Khiêm hỏi.
Bây giờ cô ta đang đứng rất gần Trần Khiêm, từ khi tốt nghiệp cấp ba, cô ta chưa bao giờ gần Trần Khiêm như vậy.
Khoảnh khắc này, lòng Lý Thi Hàm hụt hãng, bất lực, xấu hổ.
“Cậu nghĩ là của ai? Tôi đã nói rồi, đây là xe của tôi, các cậu chẳng ai chịu tin!”
Trần Khiêm lạnh lùng nhìn Lý Thi Hàm.
Sau đó vỗ vai Trần Lâm đang ngơ ngác: “Đi thôi, đưa cậu về!”
“Ừ ừ, Trần Khiêm, cậu đưa tôi thẳng đến nhà ga đi, tôi có vé xe về huyên Bình An tối nay!”
Trần Lâm vui vẻ.
Đồng thời Trần Khiêm cũng cảm thấy rất sảng khoái.
Nhưng không biết tại sao, lòng Trần Lâm lại không có cảm giác như lúc trêu tức Đinh Hạo, mà
thật lòng thấy vui vẻ.
“Cậu Trần, chiếc xe này của cậu khoảng hai triệu không? Đúng là đẹp thật đó!”
Trương Lang đang đứng bên cạnh xem trò vui, bước đến cười với Trần Khiêm.
Anh ta thầm nghĩ, không cần biết người khác mỉa mai Trần Khiêm thế nào.
Nhưng Trần Khiêm quen Lâm Y Y, lại lái siêu xe thế này, đủ để nói rõ vấn đề rồi.
Mình hóa thù thành bạn, tóm lại không có gì bất lợi.
“Hơn hai triệu hai trăm nghìn!” 'Trần Khiêm nhìn anh ta cười nhạt.
Hai người còn bắt tay.
Giờ phút này, điện thoại Trương Lang chợt reo lên.
“Alo ba? Dạ, con biết rồi, bây giờ con về ngay!”
Trương Lang cúp máy: “Cậu Trần, bây giờ tôi có chút chuyện nên xin lỗi không thể tiếp cậu được nữa, Lâm Đông, Nhiên Nhiên, không đưa hai người
đến nhà ga được, ba tôi bảo tôi về ngay!”
Nói xong lại chào hỏi Trần Khiêm rồi sau đó lái xe rời đi.
“Hả?”
Khương Nhiên Nhiên ngẩn người.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Vốn dĩ lúc trong bữa tiệc đã hẹn rằng cậu Trương, Trương Lang sẽ lái BMW series 7 đưa họ đi mà.
Bởi vì lúc đến, Lâm Đông không tiện lái xe của cậu ta nên hai người gọi xe đến.
'Trần Khiêm đã lên xe nổ máy rồi, tất nhiên Trần Lâm ngồi ghế phụ.
Lâm Đông sầm mặt nói: “Nhiên Nhiên, hay là chúng ta gọi taxi nhé?”
“Gọi taxi? Cậu chỉ biết gọi taxi thôi à, cậu nhìn cậu đi, mua xe mà không dám lái ra khỏi cửa, bây giờ người ta có xe chuyên dụng đưa đón mà tôi vẫn phải gọi xe!”
Hốc mắt của Khương Nhiên Nhiên đỏ lên xấu hổ và giận dữ.
Đúng là, hôm nay cô ta đã được trải nghiệm sự bất lực của việc không có tiền.
“Lên xe tôi đi, tôi đưa mọi người đến nhà ga!”
Trần Khiêm đeo kính râm, cười ha ha.
Cũng không phải muốn giúp Khương Nhiên Nhiên, mà là trong lúc mấu chốt thế này, bỏ đi thì cũng không ra gì.
Khương Nhiên Nhiên ngẩng đầu nhìn, cắn môi nhưng cuối cùng vẫn lên xe ngồi.
Đồng thời nhìn về phía Trần Lâm đang ngồi ở ghế phụ, chợt cảm thấy ghen tuông vô cớ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chẳng phải mình sẽ là người ngồi trên ghế phụ rồi sao?
“Mẹ nó, đi thì đi, sau này xử cậu sau!”
Lâm Đông thầm mắng.
“Này này này!! Cậu làm gì đấy?”
Trần Khiêm hỏi Lâm Đông.
“Mẹ kiếp, tôi lên xe!”
“Tôi nói mọi người là chỉ cô ấy và cô ấy, không phải cậu, hơn nữa cậu Lâm, cậu đừng quên trả số tiền cậu đã nợ tôi nhé, sắp đến ngày rồi, chỗ tôi còn giữ giấy nợ của cậu đó!”
'Trần Khiêm khóa luôn cửa xe lại.
Mẹ, loại người này, lần trước mình chủ động giúp cậu ta mà hôm nay cậu ta mỉa mai mình, còn muốn đi xe mình nữa?
Mình bị khùng à?
Trần Khiêm thầm nghĩ.
Sau đó, không thèm nhìn mọi người, lái xe đi luôn.
Lý Thi Hàm nhìn theo bóng dáng chiếc xe đã rời đi.
Lòng cô ta cực kỳ phức tạp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!