Nên vừa nghe được Hứa Hinh nói chuyện như vậy, ông mới nhắc nhở cô ấy một câu.
"Ông nội ơi, đây là người bạn con mới quen, Trần Khiêm, cậu ấy lúc bé còn chơi với Nhiên Nhiên đấy ạI"
Hứa Hinh cười nói.
"Không sao đâu ông Hứa, ông có chuyện bận thì cứ đi trước đi!"
Trần Khiêm mỉm cười nói.
"À, Trần Khiêm này, cậu còn chưa nói cậu đến tìm ông nội tôi làm gì đó?"
Hứa Hinh nói. "Tôi muốn nhờ ông cậu giúp tôi một chuyện! Cũng không có chuyện gì to tát đâu!" Trần Khiêm
nói.
"Ồ, vậy cậu vào nhà tôi ngồi một lát nhé, tôi đi pha trà cho cậu uống!"
"Hẹn lần sau vậy, dù sao tôi cũng phải quay lại đây lần nữa, bây giờ tôi còn phải đi đến ngân hàng rút ít tiền đãt"
Trần Khiêm cười cười.
“Đúng lúc tôi cũng định đi ra ngân hàng, tôi phải đi đưa điện thoại cho mẹ, chúng ta cùng đi thôi!"
Hứa Hinh vừa nói vừa xoay người đi theo Trần Khiêm.
Lần này Trần Khiêm định yên lặng đi rút tiền xong thì đi, không ngờ lại gặp phải Hứa Hinh.
Anh hơi lúng túng gật gật đầu.
"Mẹ cậu quên cầm theo điện thoại hả?" Trần Khiêm không biết nói gì đành tìm chủ đề nói chuyện.
"Khụ, không phải, mà là cầm thiếu điện thoại, mẹ tôi đang làm ở ngân hàng, bà cần thu hút tài chính gấp. Mẹ tôi là Phó tổng giám đốc ngân hàng, bà cũng có chỉ tiêu công việc, cần có nhiều điện thoại để liên lạc với hiều khách hàng, sắp bận đến choáng váng rồi!"
Hứa Hinh nói.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến ngân hàng.
"Mẹ, điện thoại của mẹ này!"
Một người phụ nữ trung niên đang đứng ở ngoài sảnh chờ Hứa Hinh.
Bà vừa nhìn thấy con gái đi chung với Trần Khiêm thì rất bất ngờ.
"Tiểu Hinh, cậu này là...2" Mẹ của Hứa Hinh hỏi. "Đây là bạn con Trần Khiêm, lần trước con đã
kể với mẹ rồi đấy, người mời con ăn đồ Pháp ở nhà hàng Tây, hì hì, cậu ấy hôm nay muốn đến rút tiền!"
Hứa Hinh nói.
"Ồ, hóa ra là chàng trai này à, được lắm được lắm, trông rất đẹp trai đấy! Sao cơ, hai đứa muốn ra ngoài chơi à?"
Mẹ Hứa Hinh hỏi.
Trần Khiêm nghĩ thầm: Không phải nhầm mình là bạn trai của Hứa Hinh đó chứ?
"À, cháu chỉ tới để rút tiền thôi, sau đó còn phải đi trả tiền mua nhà nữa!"
"Ồ, còn mua được nhà rồi à?"
Mẹ của Hứa Hinh thích thú hỏi lại.
Mọi người nghĩ xem, chuyện tối hôm đấy con gái kể hết với mình rồi, bữa tối kiểu Pháp, tốn biết bao nhiều tiền chứ, chứng tỏ điều kiện kinh tế của
cậu nhóc này rất ổn.
Hiện giờ nghe thấy cậu ta đã mua được nhà, bà ấy nhìn Trần Khiêm lại càng vừa mắt hơn.
"Ô, Phó tổng giám đốc Lâm, ai muốn mua nhà
vậy?
Đúng lúc này, một giọng điệu lạnh lùng xen lẫn giễu cợt truyền tới.
Là một người phụ nữ trung niên khác.
Nhìn thấy người phụ nữ này đi gần tới, Trần Khiêm bỗng giật mình.
Đây chính là mẹ của Khương Nhiên Nhiên, dì Đường - Đường Lan.
Phải rồi, Đường Lan cũng làm ở ngân hàng, hơn nữa còn là lãnh đạo, cũng là Phó tổng giám đốc,
cùng cấp bậc với mẹ của Hứa Hinh.
Vừa đến đây đã chạm mặt dì Đường, Trần Khiêm có hơi bất ngờ.
"Trần Khiêm? Sao cậu lại tới đây?"
Đường Lan liếc nhìn Trần Khiêm, bà ta cũng không ngờ sẽ gặp Trần Khiêm ở đây.
"Cháu đến rút tiền!" Trần Khiêm thản nhiên nói.
Lúc này ngay cả một câu dì Đường cũng lười gọi.
"Hừ, cậu được đấy Trần Khiêm, giờ nhìn thấy tôi cũng không thèm gọi dì Đường nữa, thế nào? Không cần công việc nữa à? Rút mấy đồng bạc cäc sống qua ngày à? Thật là, trúng vé số thì kiêu ngạo cái gì.
"Còn chuyện công việc của cậu á hả, lần này cậu quyên góp năm trăm nghìn tệ, vốn là thêm chút tiền nữa thì trong một tháng sẽ có chỗ làm tốt cho cậu. Nhưng mà bây giờ, có người quyên nhiều tiền hơn cậu, ý của chú Khương cậu là cứ chờ đã, sau đó có việc khác thì lại sắp xếp cho cậu sau!"
Đường Lan trước tiên vạch rõ quan hệ.
"Phó tổng giám đốc Đường này, bà nói cái gì vậy hả? Gì mà không có tiền cơ?"
Mẹ của Hứa Hinh giật mình hỏi lại.
"Bà không biết hả? Ồ, vậy thì khó trách, chắc à Hứa Hinh cũng chưa biết đâu, Trần Khiêm bây giờ à... Thế là, Đường Lan kể hết chuyện nhà của Trần Khiêm lúc trước nghèo khó thế nào, còn có chuyện
Trần Khiêm phải bán xe để mua nhà...
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!