Mẹ kiếp, đây là chị của Vương Tiêu, chắc là người ban đầu sẽ xem mắt với mình.
Quả thật là rất có khí chất.
Trần Khiêm không kìm được đưa mắt nhìn Vương Mãn mấy lần.
Tình hình hiện tại có thể là vì chuyện vừa nãy Vu Cường giúp bọn họ, cho nên Vương Mãn khá hiếu kỳ về Vu Cường.
Với cả bây giờ nói chuyện thì cũng quen biết với Ngô Sảnh, cho nên đương nhiên trò chuyện lại càng tự nhiên hơn. Lâm Duyệt lại càng ghen hơn nữa. Trong lúc nói chuyện, không ít lần phát cáu.
Cũng ỷ lại vào mối quan hệ mập mờ với Vu Cường, mà Vu Cường thì lại chẳng nói gì.
Còn Trần Khiêm thì bị bọn họ phớt lờ như không khí từ lâu rồi.
Đến hơn mười một giờ, như vậy là đã đi dạo hơn hai tiếng rồi.
Trong khu thắng cảnh có rất nhiều nhà hàng.
Nên Vu Cường đã đề nghị mọi người cùng vào nhà hàng ngồi một lát.
Nói chuyện cho thoải mái.
Đương nhiên nhóm Vương Mẫn cũng không từ chối.
Thế là cùng nhau đi ăn cơm. Trần Khiêm cũng đặt đồ rồi ngồi xuống.
“Ai cho cậu ngồi!”
Không ngờ, lúc này lại đột nhiên hét lên với Trần Khiêm.
“Ăn cơm mà? Sao tôi lại không thể ngồi được chứ?”
Trần Khiêm hơi giận dữ nhìn Lâm Duyệt rồi nói.
Thấy Vu Cường cứ mãi nói chuyện với cái cô Vương Mẫn kia nên Lâm Duyệt ghen tuông.
Cảm giác như mình không tồn tại vậy.
Thế là tức giận.
Măng Trần Khiêm để tìm cảm giác tồn tại.
“Trần Khiêm, cậu không nhìn lại cái nết của cậu đi, bọn tôi ngồi ăn cơm cậu cũng ngồi à, cậu tưởng mình là ai chứ? Cậu mà xứng sao? Cậu thật sự không biết xấu hổ à? Giữ lại chút thể diện đi được không hả?”
Lâm Duyệt mắng.
Rõ ràng là đang có ý nói bóng nói gì.
“Sao tôi lại không biết xấu hổ chứ?” Trần Khiêm cũng nóng nảy.
“Được rồi Trần Khiêm, cậu nổi nóng với Lâm Duyệt cái gì chứ? Cô ấy nói cậu hai câu thì cậu đớp. lại hai câu, cậu có phải là đàn ông không mà lại đi cáu kỉnh với một cô gái chứ, hừ!”
Ngô Sảnh thấy hôm nay Lâm Duyệt đã phải chịu uất ức, nên cũng giúp cô ta mắng Trần Khiêm.
“Trần Khiêm?”
Còn Vương Mẫn lại trợn to mắt nhìn Trần Khiêm.
Bởi vì người xem mắt với mình chẳng phải là Trần Khiêm đó sao!
Là cậu ta?
“Ừ, ha ha, có thể chị Vương Mẫn không quen cậu ta, cậu ta là hàng xóm của ông nội tôi. Tất nhiên nhà cậu ta đang ở là thuê của nhà tôi, hôm nay cậu ta đi cùng là để mang túi cho bọn tôi, ban đầu tôi đã đồng ý với cậu ta là trưa này sẽ đãi cậu ta một bữa ăn ngon.”
Ngô Sảnh sợ Lâm Duyệt với Vương Mẫn sẽ cãi nhau cho nên nhân cơ hội này đổi đề tài.
“À à, tôi biết rồi!"
Vương Mẫn đỏ mặt, nhìn Trần Khiêm một cái, vô cùng xấu hổ.
Cô ta cũng từng tưởng tượng xem Trần Khiêm có dáng vẻ thế nào, nghĩ răng Trần Khiêm tuy nghèo nhưng chắc là cũng không tệ hoặc là khí chất ngời ngời gì đó.
Giờ giờ thì sao, vì một bữa cơm mà cậu ta lại đi xách túi cho người ta.
Mặc dù trông thì cũng anh tuấn đấy, nhưng thế này thì quá low rồi.
Thấy Ngô Sảnh thế này, hình như không biết chuyện hôm qua mình với cậu ta xem mắt nhỉ.
Nhưng Ngô Sảnh với Trần Khiêm đều không nói đến chuyện này thì có đánh chết Vương Mẫn cũng sẽ không chủ động nhắc đến.
“Làm ơn nhường một chút, thức ăn đã cóI” Lúc này, phục vụ đến.
Bê một cái khay, nói với Lâm Duyệt đang đứng rằng phải dọn món lên.
Kết quả Lâm Duyệt xoay người, tình cờ va phải nhân viên phục vụ, suýt chút nữa đã lật đổ cả khay đồ ăn, canh bản lên cánh tay cô ta.
“Xin lỗi cô, cô không sao chứ?” Nhân viên phục vụ vội cung kính hỏi.
Chát!
Không ngờ Lâm Duyệt lại đưa tay lên tát vào. mặt nhân viên phục vụ.
“Mẹ nó, cô không có mắt à! Dám để canh bắn lên người tôi?”
Lâm Duyệt vốn đang ghen tuông, muốn tìm được cảm giác tồn tại, lại càng cảm thấy mình mất hết thể diện trước mặt Vu Cường, cho nên giận cá
chém thớt lên nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ này trông có vẻ như mới tốt nghiệp cấp ba, tuổi còn rất trẻ, nhìn rất non nớt.
Cái tát này đã làm cho cô ấy sững sờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!