“Đã hỏi rồi nhưng nhà họ Long không thừa nhận những việc này!”
Lý Chấn Quốc nói.
Bây giờ quan trọng nhất là mình phải gặp Dương Hạ nói rõ với cô ta.
“Bây giờ anh chăm sóc họ đi, còn hai người anh em của em nữa, chuyện này để em giải quyết!”
Trần Khiêm nói.
Nếu lúc trước mình đã nhóm lên một mồi lửa thì bây giờ mình phải tự dập.
Không phải Trần Khiêm sợ nhà họ Long.
Nói thật, nếu thật sự bị ép đến cùng, gia tộc của mình có thể phát động năng lượng mạnh nhất, cho dù nhà họ Long của Yên Kinh rất mạnh, thì tất nhiên cũng sẽ ngọc nát đá tan.
Nhưng mà, suy cho cùng thì lúc trước mình đã quá tàn nhãn với Dương Hạ, mới làm tinh thần của cô ta bị biến dạng.
Bây giờ có thể làm gì đây?
Chính là tìm được cô ta!
Trần Khiêm xuống lầu.
Gọi điện thoại cho Hàn Tư Dư, hỏi cô ta số điện thoại của Dương Hạ.
“Hả? Trần Khiêm, tôi không biết, cậu nghĩ gì mà gọi điện thoại cho tôi, hừ, tôi cứ tưởng rằng... Tút tút tút!”
Hàn Tư Dư ở bên kia còn chưa nói xong, Trần Khiêm đã cúp máy.
Hàn Tư Dư không có, thế thì chỉ có một người có.
Đó là Dương Lộ.
Ngay lập tức, Trần Khiêm lái xe thẳng về trường học.
Hơn nữa còn xông thẳng vào ký túc xá nữ, Dương Lộ đang ở đâu, Trần Khiêm chỉ cần nghe ngóng là biết.
Lập tức vọt lên lầu ba.
Bác gái ký túc xá cũng muốn ngăn nhưng thấy chiếc xe mà Trần Khiêm lái là biết giá trị con người rất xa xỉ, không dám động vào.
Rầm!
Một tiếng động vang lên.
Trần Khiêm dùng một chân đá văng cửa ký túc xá nữ.
“Ai vậy? AIII"
Trong phút chốc, trong hành lang có sinh viên nữ hét lên, bạn cùng phòng của Dương Lộ cũng che ngực lại hét lên.
Hiển nhiên đều rất sợ hãi.
“Mẹ kiếp, đồ dâm dê, cút ra ngoài!”
Các cô gái sợ hãi co cụm lại.
Mà Dương Lộ thì đang đứng ngoài ban công hút thuốc.
Thấy Trần Khiêm giận đùng đùng đến tìm mình, tất nhiên Dương Lộ biết đã xảy ra chuyện gì.
Rít thuốc lạnh lùng nhìn Trần Khiêm. “Chị cô đâu?” Trần Khiêm hỏi.
“Tại sao tôi phải nói với anh?”
“Nếu cô ta đã quay về thì tôi muốn gặp cô ta!” Trần Khiêm nói.
“Tại sao phải gặp anh, chị tôi nói rồi, chị ấy không muốn gặp anh!”
Dương Lộ nói.
“Cô đừng ép tôi! Bạn của tôi, có phải cô dẫn người đi đánh không?”
Trần Khiêm nắm cổ tay Dương Lộ, đau đến mức làm cô ta trợn mắt nhe răng.
“Anh anh anh, anh nghe tôi nói trước đãi”
Dương Lộ cố gắng thoát khỏi Trần Khiêm, quơ quơ cổ tay mình nói: “Tôi biết, bây giờ anh đang rất buồn bực về một vài chuyện, có phải đang suy nghĩ, từ khi nào mà tôi và chị tôi lại ghê gớm đến vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!