"Cậu Trần, cậu xem tôi cũng chẳng còn chốn nào để đi nữa, cậu giữ tôi lại đi nhé. Tôi đảm bảo, sau này không phạm bất cứ sai lầm nào nữa. Cậu Trần, cậu cho tôi theo cậu nhé!?"
Hầu Tam nói.
Đúng vậy, lần đầu tiên hắn gặp Trần Khiêm ở khách sạn đã nhìn ra Trần Khiêm là người có tính tình nhân hậu độ lượng.
Mà những lời vừa rồi cũng không đơn giản là nói đùa.
Đúng là Long Thiếu Vân đã từng bảo mình dùng vài thủ đoạn để hại Trần Khiêm.
Nhưng Hầu Tam bằng mặt không băng lòng, sao có thể thật sự đi hại Trần Khiêm.
Một là sợ Trần Hiểu. Hai là dù sao Trần Hiểu cũng có ơn với hắn ta.
Hắn ta không dám quay về, chỉ muốn kiếm ít tiền rồi rời khỏi nơi đầy thị phi này.
Thật ra, đoạn ghi âm này cũng là đề phòng lúc đầu gặp Long Thiếu Vân, nếu thuận lợi lấy được tiền thì cùng lắm Trần Khiêm chỉ bị hiểu lầm bảy tám ngày, mình thì trốn đến chốn chẳng ai biết rồi gửi đoạn ghi âm này cho Lý Chấn Quốc.
Bây giờ xem ra có muốn chạy cũng không chạy được rồi.
Thế thì dứt khoát xin Trần Khiêm giữ mình lại!
"Anh?"
Trần Khiêm bất giác cười khổ: "Thôi bỏ đi, hôm nay tôi tha cho anh, sau này cũng sẽ không để cho chị tôi truy cứu đâu, anh vẫn nên đi đi!"
Dáng vẻ gian manh của Hầu Tam khiến Trần Khiêm không biết câu nào của hẳn ta là thật, câu nào là giả.
"Đừng đừng mà cậu Trần, tôi tặng cậu một món quà lớn, xem như quà gặp mặt nhé! Cậu Trần, nhất định cậu sẽ thích cho xeml"
Hầu Tam nói.
Trần Khiêm và Lý Chấn Quốc nhìn nhau rồi anh mới gật đầu: 'Được thôi, vậy phải xem anh mang tới quà gì!"
Nói xong thì anh lại quay đầu nhìn Tân Nhã và Triệu Đồng Đồng: "Tổng giám đốc Lý, cho người đưa bọn họ về đi."
Giọng nói hơi lãnh đạm. Còn Tần Nhã thì vẫn trông mong Trần Khiêm có
thể nói gì đó với mình, ví dụ như những lời quan tâm chẳng hạn.
Nhưng một câu anh cũng không nói. Sau khi xe tới thì Trần Khiêm lên xe đi luôn. Anh cố ý như vậy.
Như vậy cũng tốt, tỏ rõ thái độ của mình, tránh sau này lại xảy ra hiểu lầm gì.
Tân Nhã nhìn bóng lưng rời đi của Trần Khiêm, lòng thấy chua xót. Lẽ nào từ nay về sau mình với Trần Khiêm cứ thế thôi sao? Lế nào cậu ấy nguội lạnh với mình thật rồi sao?
Đến tình nghĩa bạn bè cũng không còn nữa sao?
Ha ha, đúng vậy, nhất định là vậy. Trần Khiêm người ta chỉ muốn tới lấy chứng cứ, cứu mình chỉ là tiện tay mà thôi, mình suy nghĩ lung
tung làm gì chứ?
Mình là ai? Còn ảo tưởng Trần Khiêm sẽ vì mình mà một mình mạo hiểm.
Tân Nhã à, sao mày lại ngốc thế chứ, chút chuyện này cũng cảm động sao?
Trong lòng người ta chỉ có Tô Mộc Vũ mà thôi, nhân cơ hội này vạch rõ ranh giới với mình, rõ ràng vậy còn gì?
Trong lòng Tần Nhã chua chát nhắc nhở mình. Vốn dĩ còn tưởng thật sự có một chàng trai vì mình mà chịu từ bỏ tính mạng, đều là lừa người cả!
Lừa dối cả!
Đêm nay Tần Nhã trở về, bắt đầu trăn trọc trăn trỞ.
Mãi cho đến rạng sáng mới ngủ.
Hơn chín giờ sáng hôm sau, Tân Nhã bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.
"Tôi nói này Hướng Nam, chuyện này cậu phải nghĩ cách đi nhé. Lúc đầu chúng tôi cùng cậu ra khỏi nhà họ Tần, cậu phải chịu trách nhiệm với chúng tôi đấy, sắp không duy trì được gia tộc nữa rồi"
Là ba mẹ Tân Hướng Nam của Tần Nhã về. Còn có vài chú bác.
Đang bàn luận với Tân Hướng Nam cách ứng phó với nhà họ Long và nhà họ Tần ở Yên Kinh.
Ban đầu vì một số chuyện, Tân Hướng Nam tức giận mang người bỏ nhà đi, bây giờ sản nghiệp lúc đầu mọi người cùng nhau tạo lập sắp không trụ nổi.
Đương nhiên phải chịu trách nhiệm với mọi người.
"Đến bây giờ mà Tiểu Nhã với cậu ba nhà họ. Long còn chưa có kết quả gì, thế là không được rồi. Hôm nay, Long Thiếu Vân lại tổ chức tiệc sinh nhật ở sơn trang suối nước nóng, chỉ mặt bảo Tiểu Nhã phải đi cùng. Chuyện này rõ ràng là muốn Tiểu Nhã đồng ý đính hôn với cậu ta!"
Người trong tộc nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!