Là Lý Chấn Quốc gọi tới.
“Sao vậy?”
“Cậu Trần, cậu tới chưa, tôi gửi cho cậu số điện thoại của Tổng giám đốc Chu Minh ở Thục Đô. Sản nghiệp của Trần Thị trải rộng trên khắp cả nước, đương nhiên Thục Đô cũng không ngoại lệ. Cậu đến đó, nếu có bất cứ việc gì có thể tìm Chu Minhl”
Lý Chấn Quốc nói.
Cũng là sợ Trần Khiêm xảy ra nguy hiểm gì đó.
“Em biết rồi!"
“Còn nữa cậu Trần, trước đây tôi cho người tìm hiểu chuyện ngọc bích ở Thục Đô, cũng là do Chu Minh làm, bây giờ ông ta đã tra ra được một số manh mối rồi!"
“Được, vậy để em gọi hỏi ông tai”
Sau khi cúp điện thoại.
Trần Khiêm nằm trên giường, gọi qua cho Chu Minh.
Chu Minh nhận điện thoại thì rất kích động.
Nhưng quả thực cũng rất giàu kinh nghiệm.
Chẳng mấy chốc đã vào vấn đề chính.
“Cậu Trần, chuyện ngọc bích tôi vẫn luôn dò la, bây giờ đã có một số manh mối rồi. Mặc dù vẫn chưa tra ra được cụ thể là gia tộc nào, nhưng tôi đã miêu tả hình dạng của miếng ngọc cho một ông lão rồi, ông ấy nói nếu được nhìn thấy đồ thật thì ông ấy có thể xác nhận được!”
“Được, giờ cũng muộn rồi, sáng sớm mai chúng †a gặp nhau đi, ông dẫn tôi đi tìm ông lão đó!”
Sau khi quyết định xong.
Trần Khiêm theo thói quen muốn gọi cho Tô Mộc Vũ.
Bởi vì trước đây, mỗi lần chuẩn bị đi ngủ, Trần Khiêm đều sẽ gọi điện thoại nói chuyện với Tô Mộc Vũ.
Nhưng bây giờ cũng không biết Tô Mộc Vũ thế nào.
Cô từ chối nhận điện thoại của mình mấy lần rồi.
Cùng lúc đó.
Tô Mộc Vũ cũng đang ở kí túc xá nhớ Trần Khiêm.
“Mộc Vũ, đi mua chút đồ với tớ không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!