Còn Tiểu Hàm thì sớm đã ở trên giường ngủ không biết trời trăng mây gió gì cả.
“Tôi còn muốn uống nữa, tôi còn muốn uống nữa!"
Triệu Nhất Phàm vừa khóc vừa nháo.
Trần Khiêm đã bước ra đến cửa, vẫn phải dừng lại.
Nhìn Triệu Nhất Phàm như vậy, Trần Khiêm cảm thấy không nhãn tâm.
“Nếu như mình không xuất hiện, chắc Triệu Nhất Phàm đã sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc?”
Nhưng mà vì một số chuyện, tuy anh không có cảm giác gì với cô ta, nhưng mà nhìn cô ta như vậy, nếu bỏ mặc không quản thì Trần Khiêm cảm thấy không chịu được.
Liền quay đầu lại.
“Được rồi, đừng uống nữa, mai cô còn phải làm việc, nghỉ ngơi sớm một chút!”
Nói xong, Trần Khiêm bế Triệu Nhất Phàm, đặt lên giường,
Định đắp chăn cho cô ta.
Bàn tay của Trần Khiêm bị Triệu Nhất Phàm nắm lấy.
“Trần Khiêm, là cậu sao? Thật sự là cậu sao?”
Nước mắt Triệu Nhất Phàm ướt đẫm, mơ hồ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!