"Nếu như đã biết cách rời khỏi bí cảnh này, vì sao còn lưu lại ở đây lâu như thế?"
Tử Vi không hiểu nhìn xem Trần Minh Quân.
Hơn hai năm trước hắn nói với nàng rằng bản thân đã đoán ra người tạo nên bí cảnh này và cũng đã có manh mối để rời đi, nhưng không hiểu vì lý do gì hắn còn lưu lại ở nơi này thêm hai năm.
Trần Minh Quân đứng chắp hai tay sau lưng nhìn xem khung cảnh bầu trời đêm qua ô cửa sổ, ánh mắt trầm lặng như nước không còn giống như xưa kia sốc nổi, trẻ con mà mang theo vẻ trưởng thành.
Hắn nói: " Tuy đã xác định người tạo ra bí cảnh là ai nhưng ta chưa xác định được cách chính xác để rời đi."
Nhìn về phía Lê Ngọc Anh ôm con trai cả ngủ say giấc, ánh mắt hắn trở nên nhu hòa rất nhiều.
" Ta sợ mình làm không tốt sẽ khiến cô ấy bị vạ lây."
Ba năm này chung sống với nhau, tình cảm hắn dành cho người con gái này đã chuyển hóa từ thích thành yêu. Mặc dù hắn biết rất rõ có lẽ tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp mà ông trời ban cho hắn nhưng hắn cũng nguyện ý đón nhận giấc mơ này bởi vì đây thực sự là điều mà hắn luôn ao ước có được.
Sự bình yên, hạnh phúc!
Tử Vi trầm mặc nhìn xem chủ nhân của mình, đối với người thiếu niên này nàng cũng không biết nên nói gì. Bởi vì có nhiều khi nàng cảm nhận được thường ngày hắn vui vẻ, mặt dày, vô sỉ vậy thôi nhưng trong nội tâm lại cô đơn đến khiến người ta thương cảm. Trải qua ba năm này, sự cô đơn ấy đã dần dần phai nhạt hơn rất nhiều.
Bất quá, cho dù vậy điều cần nói vẫn phải nói: " Con đường tu luyện không thể không tiến về phía trước, ngươi đắm chìm trong mộng cảnh này cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa tương lai còn dài, cuộc sống như ngươi mơ ước có lẽ một ngày nào đó có thể thực hiện ở thế giới bên ngoài."
Bây giờ đến lượt Trần Minh Quân trầm mặc, hắn hiểu rõ một đạo lý 'Người tu vi càng cao càng khó lòng đạt được vô ưu sinh hoạt'. Chỉ có trở thành người mạnh nhất, mạnh đến mức không có người nào dám đến gây chuyện với mình, khi ấy mới có được sự thanh tịnh, yên bình bên người mình yêu thương.
Hắn nói khẽ: "Bí cảnh này thiết lập ở làng Thụy Hương, nơi này có liên quan đến một nhân vật truyền thuyết của lịch sử Văn Lang - Âu Lạc. Người này sách sử ghi chép thân cao hai trượng ba thước, khí chất đoan dũng khác người thường, tính cách đoan hậu, bao bọc kẻ yếu. Tên thật của hắn là Lý Thân hay còn được gọi với cái tên Lý Ông Trọng."
Lý Thân sinh ra và lớn lên vào thời kỳ Hùng Vương thứ mười tám, tương truyền lúc còn sơ sinh ông đã rất to lớn, hơn hẳn các trẻ em bình thường. Đến tuổi trưởng thành, cao tới hai trượng ba thước, lại có sức khỏe bình thường. Ông hay giúp đỡ mọi người, nên được nhiều người kính nể.
Với tính tình khảng khái, hào hiệp của mình, khi gặp cảnh ngang trái ông thường ra tay ngay lập tức. Những người bề trên và các vị gia trưởng lại không thích điều này, họ nói ông vừa kiêu ngạo vừa hung hãn. Trong mắt họ, ông là một kẻ bất trị mà không xét đến động cơ nào khiến ông làm như vậy.
Lý Thân khi tuổi còn trẻ, vào làm nha môn cho một vị Lạc tướng, do một lần ra tay cứu giúp người bị nạn, đã chẳng may đánh chết hung thủ là người có bà con thân thích với quan trên. Vị Lạc tướng này bắt Lý Thân khép vào tội chết, nhưng vua Hùng biết chuyện, tiếc một người trẻ tuổi có nghĩa khí, nên tha cho, chỉ đánh đòn.
Sau trận đòn nhục nhã, ông thấm thía thân phận của kẻ tôi tớ bắt đầu nghỉ việc ở nha môn quyết tâm đi tìm thầy giỏi để học. Ông vừa học chữ vừa học võ, vừa học thầy ở trong nước lại học cả thầy ở bên nước Tần bấy giờ. Ông chẳng quản đường xá xa xôi, hễ nghe nơi nào có thầy giỏi là lên đường đến đó xin học.
Cho đến khi ông thành tài, chẳng những tinh thông võ nghệ mà lại thuộc làu kinh sử, am hiểu đánh trận. Đến thời An Dương Vương thành lập Âu Lạc, ông được vua cử sang Tần đi sứ. Về sau ông dẫn quân nhiều lần giúp Tần trấn áp quân Hung Nô, được Tần Thủy Hoàng trọng dụng phong Phụ Tín hầu, thậm chí còn đem con gái gả cho ông.
Đến khi tuổi già, ông xin dẫn theo vợ trở về quê cũ. Quân Hung Nô thấy ông về nước liền bắt đầu đánh Tần, vua Tần lúc bấy giờ là Tần Thủy Hoàng Đế nhiều lần ra lệnh triệu hồi ông trở về nhưng ông tuổi tác đã cao không muốn tiếp tục chinh chiến cho nên vua Thục gửi thư nói ông bị bệnh nặng. Tần Thủy Hoàng hết cách đành phải cho đúc một bức tượng đồng khổng lồ có thể cử động.
Quân hung nô nhìn thấy tượng đồng cứ nghĩ ông đã trở lại vội vàng lui quân không dám đánh Tần.
.....
Nói thật, đoạn lịch sử này không có rất nhiều người biết đến. Trần Minh Quân chẳng qua may mắn kiếp trước sống ở khu vực gần làng Thụy Hương sau này mới ngẫu nhiên nghe được, về sau tra mạng tìm hiểu thêm về nhân vật này. Ban đầu hắn cứ ngỡ tất cả chỉ do dân gian hư cấu tạo lên hình tượng ông nhưng nào ngờ đến trong sử sách quê nhà mình thậm chí sử sách của bên nước Trung Hoa ( Đại Tần sau này) cũng ghi chép như vậy.
Thế nhưng cái khó nghĩ ở đây chính là sự tồn tại của bí cảnh này có mục đích gì. Thông qua những năm này hắn đi tìm hiểu khắp nơi giống như cũng không có người nào tên gọi Lý Thân hay thậm chí Lý Ông Trọng. Còn có một điểm khó hiểu, tên của mình người trong làng này ai ai cũng biết gọi Trần Minh Quân.
Lại thêm một điểm khó giải thích, nếu đây chỉ là một 'phó bản' thuộc thể loại 'nhập vai' thì chỉ cần một mình hắn hóa thân đóng vai nhân vật Lý Thân là được rồi, tại sao còn cần sự xuất hiện của Lê Ngọc Anh?
Mà Lại ngay từ đầu hai người đã xuất hiện cùng nhau trong vai trò vợ chồng, hắn tự hỏi kiểu sắp xếp này có dụng ý gì vì sao không phải Lê Ngọc Anh đóng vai con gái của Tần Thủy Hoàng sau đó gả cho hắn.
Những điểm kỳ lạ trong cách sắp xếp bố cục của bí cảnh này khiến cho hắn không dám đưa ra bất luận một phương pháp phá 'cục' nào khi bản thân chưa chắc chắn. Ngộ nhỡ xảy ra sai lầm, không chỉ riêng hắn mà còn có Lê Ngọc Anh cũng gặp phải tai họa.
Đi qua những năm này suy nghĩ, hắn đưa ra một kết luận.
Bí cảnh này không phải muốn tạo lên một Lý Thân thứ hai hay đặt người khác vào vai 'Lý Thân' để chủ nhân bí cảnh khám phá xem người khác khi ở trong vị trí của hắn sẽ đưa ra lựa chọn gì mà chỉ đơn thuần chính là khảo sát tâm tính của mỗi người.
Cho nên ngay từ khi đi vào bí cảnh, tất cả đều bị lấy ký ức và bị thay thế vào bằng một ký ức thuộc dạng 'trang giấy trắng'. Chủ nhân của bí cảnh muốn thông qua đó quan sát xem tâm của mỗi người như thế nào. Thông qua cách này xác thực để mỗi người khi vào bí cảnh này đều lộ rõ ra bản chất của mình, giống như Lê Ngọc Anh bản chất của nàng là một nữ tử cũng sẽ rung động trước những hành động chân thành từ trượng phu mình, ôn nhu, thùy mị.
Còn như vì sao ở bên ngoài nàng sẽ mạnh mẽ như vậy, nguyên nhân Trần Minh Quân cũng không rõ ràng. Có lẽ sinh ra ở trong gia đình đế vương có rất nhiều thứ không thể theo ý nguyện của mình, hoặc đó là con đường mà nàng lựa chọn.
Về phần hắn, tính cách ưa thích tự do, nuông chiều người mình yêu thương, mặt dày, vô sỉ đều được thể hiện ra ở ngày đầu tiên khi tiến vào bí cảnh, trước lúc Tử Vi giúp hắn khôi phục lại ký ức.
Lấy Lý Thân từ nhỏ tính cách hào hiệp, đôn hậu, thương dân, bảo vệ kẻ yếu đến xem rất có thể hắn sử dụng điểm đó làm quy chuẩn đánh giá một người có hay không phẩm chất của một người luyện võ. Lấy lý niệm của người hào hiệp, người luyện võ là để bảo vệ kẻ yếu, chứ không phải ỷ thế hiếp người.
Bí cảnh này nói khó vượt qua cũng không khó nhưng nói dễ thì có lẽ chỉ có những người thực sự tâm hướng đến chính đạo. Còn như tâm địa xấu xa kết cục như thế nào, hắn cũng không biết rõ và cũng không muốn biết.
Trần Minh Quân nói với Tử Vi: "Những điều ngươi nói, lòng ta hiểu rõ. Ta lưu lại bí cảnh này lâu như vậy không phải để ôn tập lịch sử quê nhà mà có ba nguyên nhân."
"Nguyên nhân thứ nhất cũng là trọng yếu nhất, bí cảnh này muốn ra nhanh chỉ sợ không được."
Bởi vì theo như hắn dự đoán, bí cảnh này sẽ chỉ kết thúc sau khi hắn chết già ở nơi này. Chỉ có đến lúc đó, chủ nhân của bí cảnh mới đưa ra quyết định xem hắn có đủ tư cách vượt qua thử thách hay không.
"Nguyên nhân thứ hai, ta cũng muốn rèn luyện một chút để cho tâm ta bình tĩnh trở lại."
Kể từ khi hắn xuyên không đến đây, hắn luôn bị cuốn theo những thứ kỳ dị diễn ra ở nơi này cho nên nội tâm không cách nào đủ bình tĩnh để bắt đầu ngẫm nghĩ xem bản thân mình ở nơi này thực sự muốn làm gì, muốn sống thế nào. Thời gian này đối với hắn cũng coi như một khoảng lặng để cho hắn nhìn nhận lại rất nhiều thứ, gia đình nhỏ này để cho ngẫm nghĩ về rất nhiều điều.
Thiên Mệnh Chiến thực sự là một con dao hai lưỡi, nó giống như một trận chiến tranh giành ngai vàng vậy. Kẻ thắng cuộc sau cùng sẽ lưu danh vạn cổ nhưng kẻ thất bại.....kết cục chỉ sợ không mấy tốt đẹp. Nếu như hắn bỏ mặc không tham gia có lẽ cũng không thể được bởi vì người thiết kế ra cuộc tranh đấu này đã bố trí tất cả để khiến cho những Xuyên Không Giả, những Khí Vận con cưng không thể nào không tham gia.
Nhìn lại bây giờ, hắn từ khi đến Côn Lôn Giới....
Có một người vợ đẹp Lê Ngọc Kiều, dù hai người chưa chính thức động phòng cũng chưa thực lòng yêu nhau nhưng đã có danh có phận. Còn có một người con gái mà hắn đem lòng yêu thương. lập xuống thiên đạo lời thề đời này nhất định cưới nàng, Lê Ngọc Anh.
Cho nên những năm này hắn không chỉ suy nghĩ về cách thoát ra khỏi bí cảnh mà còn suy nghĩ đến cuộc chiến tranh đoạt thiên mệnh, nghĩ đến nếu như mình thành công và nếu như mình thất bại sẽ thế nào.
Hắn nói tiếp: "Nguyên nhân thứ ba, ta chưa làm gì bởi vì cơ hội chưa đến."
******
Chân Mộng: Sóng bắt đầu từ gió, gió bắt đầu từ..........mấy chương sau!
Bí cảnh này thuộc về bố cục của truyện và mình mang chút lịch sử dân tộc để giới thiệu cho những ai chưa biết!
Nguồn tư liệu: wikipedia, bienniensu.