Tử Vi không kiên nhẫn nói: " Tới lui cái gì? Ngươi cầm lấy vật này đem ngậm vào trong miệng, khi thiên kiếp đánh xuống ngươi lập tức nuốt nó xuống. "
Nói, nàng không biết từ nơi nào lấy ra một viên ngọc bảy màu nhỏ cỡ móng tay em bé hình dáng tựa như giọt máu bị đông cứng đưa cho Trần Minh Quân.
Thanh Y: "??? "
Trần Minh Quân: "??? "
" Đơn giản như vậy? "
Hắn tiếp nhận viên ngọc, có chút không thể tin được nhìn xem Tử Vi hỏi.
Tử Vi lắc đầu nói: " Còn phải niệm một đoạn khẩu quyết. "
" À " Cái này mới hợp lý mà, hắn cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều lập tức đem viên ngọc ngậm vào trong miệng. Dù sao thì đằng nào cũng chết, sợ cái gì.
Hắn hỏi: " Ta phải niệm khẩu quyết như nào? "
Tử Vi giống như nghĩ đến cái gì, cả khuôn mặt xinh đẹp đều đen lại, trầm ngâm một lát mới lấy một bàn tay che đi nửa khuôn mặt nhỏ giọng nói: " Sư phụ ngọc thụ lâm phong, đẹp trai, bá khí siêu cấp vũ trụ kính xin nhận ta làm đồ đệ. "
Nói xong nhịn không được thân thể run lên biến mất ngay tại chỗ tựa như đang......bỏ chạy!
Thanh Y: ".... "
Trần Minh Quân: ".... "
Đây là khẩu quyết gì nha? Làm sao nghe giống như đi bái sư phụ?
Bất quá mặc kệ có phải hay không đi bái sư, bây giờ hy vọng duy nhất của hắn đặt ở trên viên ngọc bảy màu này cùng với....đoạn kỳ quái khẩu quyết.
Cho dù thế nào hắn cũng muốn thử xem!
Biết đâu mình có thể sống sót.
......
Trên trời, kiếp vân rốt cuộc dừng tích lực.
Chíu....!!!!
Một đạo cột sáng khổng lồ chiếu thẳng xuống người Trần Minh Quân khiến cho thân thể hắn trong chớp mắt hóa thành tro bụi. Bất quá, trước khi hoàn toàn hóa thành tro bụi hắn vẫn kịp thời niệm trong câu khẩu quyết mà Tử Vi truyền cho mình.
Cho đến 0,33 giây sau, một tiếng kinh thiên động địa sấm sét mới nổ vang. Một đạo lôi kiếp này khiến cho cả tòa bí cảnh run lên kịch liệt, khắp nơi bị ánh sáng màu xanh trắng chói mắt bao phủ. Phải đi qua mấy phút đồng hồ ánh sáng chói mắt này mới dần dần biến mất.
Khiến cho người ta bất ngờ là, trải qua một đợt lôi kiếp này đánh phá vậy mà cả tòa thành Cổ Loa vẫn sừng sững bất động. Nhìn kĩ lại mới phát hiện trên mỗi một bức tường đều có lít nha lít nhít trận văn màu đỏ ngòm như máu tươi.
" Minh Quân! "
Ở lớp tường thành thứ tư, Lê Ngọc Anh kinh hô lên. Nàng vội vàng vận chuyển hết tu vi tăng nhanh tốc độ phi hành đến chỗ Trần Minh Quân vừa đứng.
Mấy tên Lạc Tướng bộ xương thấy nàng muốn đi vội lao theo ngăn cản. Lê Ngọc Anh gầm lên giận dữ, Đạo Tàng cảnh bạo phát khiến cho cả người nàng bao phủ một lớp hào quang màu vàng chói mắt, toàn bộ khí chất của nàng cũng thay đổi trở nên bá đạo vô song.
Sau lưng nàng ẩn ẩn hiện hiện một bức sơn hà đồ, trong chính giữa bức tranh có một tôn cao lớn nữ chiến thần tay phải nắm trường đao, tay trái đặt ở bội kiếm bên hông bễ nghễ nhìn thiên hạ.
Tiếng quát của nàng tựa như kinh lôi nổ tung vang vọng khắp vùng thiên địa này
" Cút! "
Nguyễn Tuấn ở xa xa giật mình ngẩng đầu nhìn xem bức tranh nữ chiến thần hư hư ảo ảo treo giữa không trung trấn động trong lòng: " Nàng không lẽ đã ' nhập đạo '? Đây là đạo của nàng? "
Không sai! Đây chính là Đạo của Lê Ngọc Anh!
Nếu như Luyện Thể rèn luyện thể chất, Khai Mạch để linh khí cung cấp không ngừng, Dưỡng Khí vận dụng linh khí cường hóa chiêu thức, Siêu Phàm tránh thoát phàm tục trói buộc thì Đạo Tàng Cảnh tu luyện về Đạo!
Từ Siêu Phàm muốn đột phá lên Đạo Tàng cần ngộ ra ' đạo ' bên trong công pháp của mình là được. Cảnh giới này tương đối đặc thù, không có phân chia. Người tu luyện chỉ cần ngộ được ' đạo ' trong công pháp sau đó đem trồng vào trong cơ thể là đã có thể bước vào cảnh giới tiếp theo Đạo Thai Cảnh.
Nhưng phàm là người được xếp vào hàng ngũ thiên tài sẽ không có người nào lựa chọn như vậy mà bọn hắn muốn ngộ ra ' đạo ' của chính mình. Bất quá để làm được điều này sao mà khó khăn, rất nhiều người thiên phú tu luyện rất tốt nhưng hao phí mấy chục năm cũng không tìm được ra ' đạo ' của mình chỉ có thể lựa chọn trồng xuống ' đạo ' ở trong công pháp để bước tới Đạo Thai Cảnh.
Lê Ngọc Anh bây giờ lấy mười tám tuổi tự ngộ ra ' đạo ' của chính mình dẫn đến thiên địa chúc phúc tạo ra ' đạo đồ ', cũng bởi điểm này mới khiến cho Nguyễn Tuấn khiếp sợ không thôi.
Phải biết, có được Đạo Đồ ý nghĩa lớn lắm. Không chỉ chiến lực, thiên phú mà toàn diện đều được tăng lên một đoạn dài.
.............
Đợi đến khi Lê Ngọc Anh tới nơi, nhìn xem bên trong cái hố to chỉ còn lại tro bụi tản mát khắp nơi, một thanh cổ kiếm màu tím cùng một tấm khiên màu xanh lục lơ lửng. Biểu cảm của nàng đầu tiên là sững người, sau đó hai chân vô lực ngã ngồi trên mặt đất. Nước mắt nàng không tự chủ được cứ tuôn ra, chảy dài hai bên má.
" Tại...tại sao lại như vậy? "
" Không....không thể nào! Không thể nào! "
Lúc trước nàng còn phân vân có nên đến xem hắn hay không là bởi vì nàng còn cảm nhận được hắn khí tức mặc dù yếu ớt nhưng vẫn chứng minh được hắn còn sống. Với lại, trong quá trình hắn độ lôi kiếp nếu như nàng tới gần lôi kiếp uy lực sẽ lập tức bị tăng lên, cho nên nàng mới lưỡng lự.
Thế nhưng bây giờ.....
" Minh Quân!!!!! "
" Trần Minh Quân!!! Ngươi không được chết! "
" Ngươi không được.....bỏ ta lại.... "
Lê Ngọc Anh khóc nức nở như lê hoa đái vũ, bây giờ nàng dần dần cảm thấy hối hận.
Nếu như biết trước sẽ như thế này.........lúc trước mặc kệ chuyện gì xảy ra, nàng cũng sẽ chạy tới nhìn xem hắn.
Cùng lắm thì cùng chết!
Đáng tiếc, trên đời không có bán thuốc hối hận.
......................
Cũng ngay tại lúc này, trong bao la vũ trụ có một người thiếu niên đang ngồi khoanh chân trên hoàng kim bảo tọa. Bảo tọa này được chế tác mười phần tinh xảo, bên trên khảm nạm vô số loại đá quý, đặc biệt chín trăm chín mươi chín con rồng được khắc sinh động như thật hai mắt lấp lóe thất thải hào quang.
Thiếu niên phong thần tuấn dật, khí độ bất phàm, cho dù ngồi yên một chỗ cũng khiến cho người ta cảm thấy kính sợ như gặp đế hoàng.
Bỗng nhiên, hai mắt của hắn dần mở ra, khóe miệng khẽ nhếch lên tự lẩm bẩm: " Trải qua nhiều năm như vậy, lão tử rốt cuộc có đệ tử. "
" Đáng tiếc lại là một tên đực rựa....." Nói đến đây cả khuôn mặt hắn đều đen, giọng điệu ghen tị: " Mấy lão già kia đều có một đống nữ đệ tử, người nào người ấy nhu thuận đáng yêu. Aizzz....... số ta làm sao lại khổ như vậy. "
" Thôi, có lẽ cũng vì có duyên với ta cho nên mới gặp được Tử Vi. "
" Trước khi bước vào Siêu Phàm đập đi xây lại chín trăm chín mươi chín lần, cái điều kiện bái sư này người nào nói không ai đáp ứng nổi nha. " Thiếu niên cười tà, xoa xoa hai bàn tay lại với nhau: " Đến lúc đi thu tiền cược của mấy lão già kia. "
" Tí thì quên, bảo bối đồ đệ thế nhưng thân mang đạo thể. Lão tử phải đi cảnh cáo một chút thằng nhãi Thiên Đạo kia mới được! "
" Dám bắt nạt đồ đệ bảo bối của trẫm? Hừ, chán sống! "
Thế là...........
Trong bí cảnh, giữa bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một cặp mắt khổng lồ, ngay sau đó một luồng khủng bố uy nghiêm khí tức giáng lâm xuống toàn bộ bí cảnh khiến cho cả vùng không gian trở nên vặn vẹo.
Kiếp vân sau khi cảm nhận được cỗ khí tức này lập tức co rúm lại một chỗ, run lên lẩy bẩy tựa như đang sợ hãi. Khắp không gian truyền tới một tiếng hừ lạnh, kiếp vân giống như nghe được lại càng run lên lợi hại.
Tử Vi hóa thân thành linh hồn thể đứng lơ lửng giữa không trung ngẩng đầu nhìn lên cặp mắt kia, bốn mắt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ. Một giọng nói uy nghiêm vang vọng khắp thiên địa: " Ngươi không mỏi mắt a? "
Tử Vi lạnh nhạt đáp: " Không mỏi. "
Giọng nói kia lại vang lên: " Ngươi không mỏi nhưng ta mỏi. "
Tử Vi: ".... "
Bất quá đã có quá nhiều năm tiếp xúc với đối phương, nàng đã quen thuộc giọng điệu này của hắn cho nên đỗi trở lại một câu: " Ngươi mỏi còn trợn mắt nhìn làm gì? "
Thế nhưng nàng đã quá xem thường độ mặt dày của hắn, chỉ nghe hắn nói: " Nhìn bọn hắn run rẩy, ta cảm giác mình càng ngầu. "
Tử Vi: ".... "
Lần này nàng cạn lời thật rồi!
Tên này vẫn cứ luôn như vậy, quá gợi đòn!
" Ngươi còn ở đấy nói nhảm, hắn sẽ chết thật. "
Người kia kỳ quái hỏi: " Hắn như bây giờ còn chưa tính đã chết? "
"... " Tử Vi cố nén cảm giác muốn đánh đối phương.
" Lâu ngày mới gặp lại, cần gì phải vội đuổi ta như đuổi tà thế? " Hắn khe khẽ thở dài, nói thêm: " Ta còn đang dự định tu luyện thêm công pháp có thể dùng linh hồn song tu đây. "
Tử Vi nghe vậy cả khuôn mặt đều đen, quát: " Lăn! "
Hắn cười ha ha nói: " Tử Vi ngoan, cần gì động một tí lại tức giận như thế. Tức giận nhiều mau già đi đó. "
" Ngươi có thôi đi không? " Tử Vi sắn ống tay áo lên, tên khốn này quả thực quá gợi đòn!
" Được! Được! Không đùa nữa, ta đi. " Hắn cười hì hì nói.
Tử Vi trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi: " Chúng ta sẽ còn gặp lại sao? "
Ngày ấy, hắn bỏ lại nàng tại Côn Lôn giới, một mình đi khám phá vũ trụ khiến cho nàng bao nhiêu năm......
Hắn không chút nghĩ ngợi trả lời: " Đợi khi ta luyện thành linh hồn song tu công pháp nhất định gặp lại. "
" Ngươi cút nhanh lên! " Tử Vi nhịn không được nữa, chửi bậy.
*****
Chân Mộng: Ta không giỏi tả cảnh buồn:(((