Chương 135 Gặp đại trưởng lão
"Dựa theo thời gian mà nói, Tuyệt Âm Thiên sắp sửa giáng lâm rồi, Nội Vực náo động, dù sao cũng là vũ trụ cổ xưa hiển hiện ở các nơi. . . Tiếp sau đây việc này sẽ trở thành việc quan trọng nhất đối với các tộc và tất cả đạo thống."
"Đại giáo các phương đều muốn hợp lực thành lập Chân Tiên thư viện, tuyển chọn đệ tử ưu tú nhất trong tất cả thế lực, tạo thành Chân Tiên. . ."
"Tiên Lộ trong Đạo Thiên Tiên Cung cũng nên hiển hiện tung tích rồi, vị phu quân kia của ta mưu tính bái nhập Đạo Thiên Tiên Cung lâu như vậy, hẳn là vì việc này, vậy mà năm đó ta lại chưa từng phát giác ra."
"Bây giờ nghĩ lại mới hiểu được đây có lẽ là bí mật lớn nhất khi hắn bái nhập vào Đạo Thiên Tiên Cung."
"Năm đó Tiên Linh xuất thế, các tộc tranh đoạt, thậm chí kinh động đến chí tôn xuất thủ, có thể kết quả cũng không có người cướp được, Tiên Linh từ đó biến mất. . ."
"Bây giờ xem ra, Tiên Linh tuyệt đối là bị Cố Trường Ca âm thầm cướp đi, ngay dưới mắt những vị cường giả kia đoạt thức ăn, ha ha, không hổ là phu quân ta.
Nguyệt Minh Không tự giễu cười một tiếng, sau đó thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng.
"Hắn thân phụ ma công cấm kị, tu vi thật sự chắc chắn không chỉ có như vậy, việc hôm đó bên Cố gia là do ta quá xúc động rồi, nếu lúc ấy hắn muốn giết ta, khả năng sống sót của ta quả không lớn."
"Sau này phải chuẩn bị chu đáo hơn mới được."
Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh Không yếu ớt thở dài.
Một chuyến đến Cố gia, nàng không chiếm được tiện nghi gì.
Nhưng cũng phát hiện hành động của Cố Trường Ca, tựa hồ cũng không giống những gì xảy ra trong kiếp trước của nàng.
Điều này khiến nàng nghi hoặc, nhưng nhiều hơn chính là bất an.
Cố Trường Ca trời sinh ma tính, nàng biết, chuyện này sợ rằng không lâu nữa cả thiên hạ đều biết, đoạt đại đạo chi cốt của biểu muội nhỏ tuổi, cấy ghép vào bản thân để che đậy ma tính.
Đương nhiên chuyện này cũng không có tạo thành ảnh hưởng lớn gì đối với Cố Trường Ca, nhiều lắm thì hắn chỉ phải gánh lấy không ít tiếng xấu thôi.
Chân Tiên chi tư, trời sinh ma tính. . . Loại chuyện như này, thực khiến tứ phương khiếp sợ.
Chỉ có điều nàng cũng không rõ ma tính của Cố Trường Ca là từ đâu mà có, cá nhân nàng cho rằng có liên quan đến ma công cấm kỵ.
"Nghĩ lại thì, Tiên Nhi muội muội thiện lương như thế, nhưng lại là một người đáng thương. Kiếp trước không chỉ bị Cố Trường Ca đào xương, về sau hẳn là còn bị hắn nuốt mất bản nguyên tu vi, cho nên mới biến mất biệt tích. Ta lúc đầu còn đần độn cho là nàng buông xuống cừu hận, quy ẩn giang hồ."
"Bây giờ ta phải bảo vệ nàng thật tốt mới được."
Nguyệt Minh Không nghĩ tới những điều này, gánh nặng trên vai lại nặng thêm không ít.
Người khác không rõ, thế nhưng nàng rất rõ.
Sau lưng Cố Trường Ca còn có một vị sư tôn vô cùng thần bí, ở kiếp trước chỉ ra tay vẻn vẹn một lần.
Lần ra tay kia là thay Cố Trường Ca giải quyết việc ma công của hắn xém chút bị bại lộ.
Nguyệt Minh Không suy đoán, vị sư tôn thần bí của Cố Trường Ca kia, chắc chắn có liên quan đến ma công cấm kỵ của Cố Trường Ca, sẽ chỉ ra tay khi ma công của Cố Trường Ca có nguy cơ bại lộ.
Không phải vậy thì vì cái gì mà không dám quang minh chính đại lộ diện?
Việc ma công cấm kỵ, can hệ trọng đại, cường đại như sư tôn thần bí của Cố Trường Ca, cũng chỉ có thể âm thầm ẩn nấp.
Có thể thấy nếu việc này bị bại lộ, về sau sẽ xảy ra cục diện gì.
Trong lòng Nguyệt Minh Không, kỳ thật cũng không muốn Cố Trường Ca có một ngày như vậy, bị chúng bạn xa lánh.
"Mọi việc ta làm, chẳng phải là để bảo vệ hắn sao?"
Nguyệt Minh Không rất nhanh tỉnh táo lại, nàng quyết định đi Đạo Thiên Tiên Cung một chuyến, một việc là có liên quan đến tiên lộ, đương nhiên còn vì việc có liên quan đến Cố Tiên Nhi nữa.
Nàng là tẩu tẩu, không thể trơ mắt nhìn nàng ấy sa chân vào nguy hiểm mà không biết.
"Đúng rồi, đoạn này thời gian, Luân Hồi Cổ Thiên Tôn truyền nhân hẳn là cũng sắp xuất thế, hình như tên là Diệp Lăng? Trong tay hắn có một cái Luân Hồi Cổ Phù, ẩn chứa luân hồi chi lực, loại năng lực này ta nhất định phải nghĩ cách đoạt tới tay."
Nguyệt Minh Không mắt phượng nhíu lại, nhớ tới những chuyện quan trọng khác.
Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, là một vị cường giả cực kì cổ lão, tu vi thông thiên triệt địa.
Nghe nói hắn nắm giữ Lục Đạo Luân Hồi chi lực, thiên địa khó táng, năm tháng khó che.
Nàng vừa vặn có thể thừa dịp khi truyền nhân Luân Hồi Cổ Thiên Tôn truyền nhân còn tại nhỏ yếu, cướp đoạt Luân Hồi Cổ Phù trong tay hắn.
Sau khi nghĩ thông suốt, Nguyệt Minh Không cũng bắt đầu bố trí kế hoạch.
Bên trong Nội Vực, Vô Lượng Thiên, Đạo Thiên Tiên Cung.
Bên trong đỉnh núi, mây mù mờ mịt, một vị lão giả tiên phong đạo cốt mặc áo bào trắng đang ở đó thả câu.
"Đại trưởng lão thật nhàn hạ thoải mái, làm cho vãn bối cảm thấy bội phục sâu sắc."
Kèm theo đó là một trận cười khẽ, một tên nam tử trẻ tuổi áo trắng tùy tiện tìm khối ghế đá ngồi xuống, thần sắc tự nhiên tùy ý, tựa như là đang ở nhà mình vậy.
"Cố Trường Ca, ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng, giữa ngươi và ta không cần vòng vo."
Mí mắt đại trưởng lão không nâng lên chút nào, vẫn nhìn lưỡi câu thẳng của mình đang ở dưới đám Vân Hải.
Đối với Cố Trường Ca cũng không có thái độ tốt gì.
Cố Trường Ca không hề để tâm đến điều này.
Hắn nghe vậy cười cười nói:"Cũng không việc gì, chỉ là muốn cảm tạ đại trưởng lão giúp ta dạy bảo muội muội."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!