Vậy mà Cố Trường Ca nói cảm tạ nàng?
Đây là ý gì, lẽ nào là hắn choáng váng sao?
Phản ứng đầu tiên của nàng chính là Cố Trường Ca cố tình bày ra nghi trận, muốn mượn câu này để mê hoặc nàng.
Liền ngay cả Thánh khí ở trên cao đang chìm nổi, cũng ngưng trệ, thần hỏa đáng sợ trút xuống, muốn bao phủ tất cả tiên mạch.
Các thiên kiêu và sinh linh khác trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt đột biến, lui càng xa hơn, cũng khó thấy rõ cảnh tượng ở trong đó.
Ngược lại là có không ít người cảm thấy rằng Cố Trường Ca đang ở trạng thái suy yếu.
Chỉ sợ là thời gian của bí thuật đã sắp hết.
Cái này khiến bọn hắn không khỏi lo lắng.
Cố Trường Ca mạnh hơn nhưng cũng rất khó chống lại Vũ Tĩnh đang thôi động Thánh khí, trừ phi hắn cũng mang theo Thánh khí.
"Dù sao ngươi mà không ngu xuẩn như vậy, thì sao mà kế hoạch của ta lại trót lọt được a."
Bên trong ánh lửa ngập trời, hư không cũng hoàn toàn mơ hồ.
Phiến khu vực này, bây giờ cũng chỉ thừa lại hai người, sinh linh tu sĩ còn lại cũng không dám tới gần.
Cố Trường Ca mang theo cười nhạt, khuôn mặt không thay đổi, thân ảnh hiên ngang giữa không trung, phớt lờ cái uy áp đáng sợ của Thánh khí ở đỉnh đầu kia.
Trực tiếp đi tới.
"Ta nghĩ là sẽ không cần thiết giết ngươi, để ngươi trở lại tộc đàn, sau đó trưởng lão của nhất tộc các ngươi, cũng sẽ không nhịn được mà động thủ."
Đồng thời câu nói này, truyền đến trong tai của Vũ Tĩnh.
"Kế hoạch? Kế hoạch gì?"
Khuôn mặt của Vũ Tĩnh dày đặc chấn kinh cùng sát khí, nàng giật mình, cảm giác giống như là đầu của nàng đang ông một tiếng rồi ngây ra.
Lúc phản ứng lại, đã thấy bây giờ Cố Trường Ca đã đi tới trước người nàng, sau lưng nàng không khỏi phát lạnh.
Vì sao uy áp của Thánh khí, không hề ảnh hưởng tới Cố Trường Ca?
Lẽ nào trên người hắn, kỳ thực cũng mang theo Thánh khí, chỉ bất quá chưa có hiển lộ ra.
Nếu không thì làm sao giải thích được những chuyện này?
Cho nên nói, kỳ thực thái độ trước kia của Cố Trường Ca, chỉ là giả vờ?
Giờ khắc này, khắp người của Vũ Tĩnh phát lạnh, thậm chí tay chân như muốn đông cứng.
Đột nhiên cảm thấy chuyện này, giống như là do nàng suy nghĩ quá đơn giản.
Nhất là chuyện Thánh khí, kỳ thực các trưởng lão giao cho nàng, chỉ là đồ vật bảo mệnh cho nàng lúc nguy cấp, sợ rằng nàng bị Cố Trường Ca giết chết.
Chủ yếu nhất là trạng thái của Cố Trường Ca, mặc dù nhìn đích thực là bộ dáng trọng thương nhưng biểu hiện của hắn, lại hoàn toàn khác.
Nhất là cái thần sắc như “sớm đã đoán trước, tính toán hết thảy” này của hắn.
Oanh!
Mà lúc này, thần sắc tự nhiên của Cố Trường Ca, giống như là biết nàng đang suy nghĩ gì, cũng không nói nhảm, trực tiếp đánh xuống một chưởng.
Kim quang bành trướng, tựa như Thập Vạn Đại Sơn trấn áp.
"Ngươi…"
Vũ Tĩnh kinh hãi, đang muốn tránh né, lại cảm thấy hư không đang ngưng trệ.
"Chuyện này sao có thể, thực lực của ngươi, ngươi vốn dĩ không có bị thương…"
Nàng đột nhiên thổ huyết, vô cùng kinh hãi và tuyệt vọng.
Da đầu cũng đang run lên, đột nhiên phát hiện bí mật này của Cố Trường Ca.
"Xem ra ngươi cũng không quá ngu." Cố Trường Ca hời hợt cười một tiếng.
"Vì sao ngươi không sợ Thánh khí, lẽ nào ngươi cũng mang theo Thánh khí?" Âm thanh của Vũ Tĩnh phát run, thần hồn run rẩy, đơn giản không dám tin.
"Ta còn có thể giết chết Thánh Nhân chân chính, một cái uy áp của Thánh khí còn chưa chân chính thức tỉnh liền muốn trấn sát ta…"
Nghe nói như thế, Cố Trường Ca liền không nhịn được muốn bật cười.
Bất quá lúc nàng sắp chết, nói cho nàng biết cái chân tướng tuyệt vọng này, bản thân mình cũng thật sự là nhân từ a.
"Cái gì?!"
Nghe vậy, Vũ Tĩnh trợn mắt há hốc mồm, kinh hãi đến cực hạn.
Thâm chí nàng còn chưa kịp phản ứng, lời này của Cố Trường Ca ẩn chứa quá nhiều tin tức.
Nàng không thể tin được.
Sau một khắc, trong nháy mắt Cố Trường Ca đánh xuống một chưởng, mặc cho nàng phản kháng như thế nào, cũng vô dụng.
Oanh một tiếng, thân thể liền trực tiếp nổ tung.
Bao gồm cả nguyên thần, trong nháy mắt cũng tan thành mây khói.
Ngay cả một chưởng mà Cố Trường Ca tùy ý đánh xuống cũng không chống cự được!
Vũ Tĩnh mang theo vẻ mặt không tin được cùng tuyệt vọng, trực tiếp liền hình thần câu diệt.
Oanh!
Phát giác được Vũ Tĩnh đã tử vong, món Thánh khí kia chuyển động trong hư không, tựa như thánh nhật lơ lửng, hư ảnh dường như có linh trí trong đó lộ vẻ tức giận.
Ánh lửa cuồn cuộn rơi xuống, tựa như một vùng ngân hà, muốn bao phủ Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca ngước mắt nhìn, đưa tay đánh ra một đường vô thượng kiếm khí từ giữa xương ngón tay, phốc một tiếng đem đạo hư ảnh này xóa đi.
Thánh khí quang hoa bỗng nhiên ảm đạm xuống.
Kể từ đây, liền không còn ai nhìn thấy trận chiến này.
Chỉ bất quá tuồng kịch này vẫn phải kết thúc.
Cho nên sau đó, Cố Trường Ca đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cả người hắn, so với ban đầu còn muốn suy yếu đi mấy lần.
Bộ dáng lung la lung lay, ngã ngồi trên mặt đất, yên lặng điều tức.
Sau đó phải ứng đối như thế nào, hắn cũng đã rất quen thuộc, cho nên mảy may cũng không lo lắng nguy cơ bại lộ.
"Trạng thái như thế của Trường Ca thiếu chủ, chỉ sợ bảo trì không được bao lâu, bí thuật chung quy là có thời gian, vả lại loại đan dược này, chắc hẳn Trường Ca thiếu chủ cũng không còn nhiều."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!