Một nha đầu phấn trác chạm ngọc, tinh xảo không tỳ vết giống tiểu tiên nữ vậy, há mồm ngậm miệng lại thô tục đến chịu không nổi, lúc nói mấy lời kiểu mẹ kiếp, là một sự đả kích tam quan vô cùng lớn đối với bọn họ.
Những ký ức này, để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
"Đúng rồi tộc lão, tỷ tỷ của ta tỷ ấy tên gọi là gì?"
Nghe đến đó, Vương Vô Song đối với vị tỷ tỷ của hắn càng tăng thêm sự tò mò.
Làm cho vị tộc lão này, lộ ra biểu cảm như thế, nói ra lời như vậy, làm cho người ta khó có thể tin được.
"Tỷ tỷ ngươi hả? Nàng tên là Vương Tử Câm, phỏng chừng rất nhanh, ngươi sẽ gặp được nàng."
Lão yêu nghiệt cười như không cười nói, "Mà cũng nhanh thôi, cái tên này, sẽ làm chấn động cả giới."
...
Ngay tại lúc đó, Thượng giới, Thiên vực.
Khu vực trung tâm lãnh thổ phồn thịnh nhất.
Một tòa cung điện nguy nga đứng sừng sững tọa lạc tại nơi này, rộng rãi mà thần thánh, giống như là một mảnh Tiên cung sừng sững ở đây.
Kiến trúc cung điện đươc xây dựng cực kỳ huy hoàng đại khí, lấy bạch ngọc, tịnh ngọc lưu ly không tỳ vết làm mái ngói, dùng Kim Đàn cổ mộc trăm triệu năm làm mái hiên nhà, lấy Tinh Thần thạch đen bóng thuần túy làm lót sàn.
Phong cách cổ xưa rộng lớn, trang trọng uy nghiêm.
Ở giữa tiên khí cuồn cuộn nồng đậm như biển, giống như tiên cảnh.
Tòa cung điện này, mắt nhìn xuống phía dưới là cổ thành lão trì kéo vô tận.
Đại điện theo sự di chuyển của mặt trời mọc mặt trăng lặn, làm phù văn trên đó đan vào nhau.
Mỗi thời mỗi khắc chiếu rọi cửu thiên tinh thần, Càn Khôn trời đất, giống như vô thượng thần tọa, cũng biểu hiện địa vị siêu phàm nơi đây.
Ở cửa tiền điện treo một tấm Tiên biển cực lớn, dùng tử sắc tiên kim làm nền, lấy hoàng sắc tiên kim khảm chữ.
Trên đó viết ba từ cổ, Nhân Tổ Điện.
Có thể trông thấy, giữa thiên địa đang có hàng nghìn hàng vạn sợi tơ ngân sắc, đang điên cuồng vọt tới nơi này, muốn hội tụ ở giữa, có vẻ thần thánh mà tinh khiết.
Những sợi tơ ngân sắc này, chính là nơi các tu sĩ sinh linh lễ bái tụng niệm đối với công đức của Nhân Tổ.
Lúc này, một mỹ nữ tuyệt trần mặc bạch y không tỳ vết, trên mặt mang khăn mỏng, đang nhắm mắt tu luyện ở trong đại điện.
Hìn ảnh của một tiên nhân mơ mơ hồ hồ, hùng vĩ mà thần bí, dường như đang tụng kinh, chìm nổi bất định ở sau lưng nàng, như thể từ viễn cổ muốn vượt qua thời không mà đến... . .
Da nàng trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, chân mày đen như tranh vẽ, con ngươi giống như bảo thạch màu đen không tỳ vết, toát ra ánh sáng rung động lòng người.
Nhưng mà, ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, ngoại trừ tĩnh ra, nhìn không ra bất cứ tâm tình gì khác.
Giống như là trời sinh đã như vậy, càng giống như là đã vứt bỏ thất tình lục dục.
"Khởi bẩm Thánh nữ, Tử Câm thánh nữ đã rời khỏi Thiên vực, đang trên đường quay về gia tộc của nàng."
Lúc này, ở phía sau bạch y nữ tử, đột nhiên xuất hiện một đôi nam nữ.
Trong đó nữ tử, cung kính bẩm báo.
"Vương Tử Câm, nàng quả nhiên vẫn là vụng trộm rời đi."
Nghe vậy, bạch y nữ tử tựa hồ ngơ ngác một chút.
Nhưng vẻ mặt vẫn tĩnh lặng trước sau như một, dường như không gợn một tia sóng.
"Nàng còn nói cái gì không?" Bạch y nữ tử nhàn nhạt hỏi.
"Thánh nữ, Tử Câm thánh nữ còn để lại một câu, nói nàng không có hứng thú đối với việc tìm kiếm Nhân Tổ chuyển thế, lúc đầu đi tới chỗ này tu luyện, chỉ do trùng hợp, hoàn toàn là bị gạt tới."
"Hiện tại nàng muốn đi."
"Nàng còn nói vị trí thánh nữ này, nàng không cần... nàng chỉ muốn tìm một lang quân như ý….để gả đi."
Nữ tử bẩm bảo, nói đến đây, sắc mặt cũng có chút xấu hổ và cổ quái.
Những lời này, nói ra từ trong miệng của một vị truyền nhân Nhân Tổ Điện, quả thực mang tính chấn động quá lớn, nếu như bị người ngoài nghe được, mặt mũi các nàng coi như bỏ đi.
Đương nhiên, nếu như liên hệ biểu hiện tu hành ngày thường của vị thánh nữ kia, thì điều này cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng mà, lời nói gả cho người khác như vậy, nàng lại nói ra tự nhiên như thế. Nàng cũng chỉ có thể nói một câu, không hổ là Tử Câm thánh nữ.
"Vương Tử Câm nàng nghĩ như thế cũng tốt, nhưng loại chuyện này, không phải do nàng quyết định được. Một khi vào Nhân Tổ Điện, nàng cả đời đều là người của Nhân Tổ Điện, phụ tá Nhân Tổ, giúp thiên hạ an bình, đó chính là chức trách và nghĩa vụ của nàng."
Bạch y nữ tử chỉ là lắc đầu, nhàn nhạt nói, cho dù là Vương Tử Câm, cũng không chạy thoát khỏi số phận này.
Nàng cũng hiểu rõ, mặc dù Vương Tử Câm nói ra rất giản đơn, nhưng thật sự nàng ấy là một người quá mức tâm cao khí ngạo.
Rất nhiều trẻ tuổi thiên kiêu của Nhân Tổ Điện, nàng chẳng hề để vào mắt.
Cũng không có ai có thể lọt vào mắt xanh của nàng.
Mặc dù ngoài kia bao la rộng lớn, nhưng lại có bao nhiêu thiên kiêu, có thể so sánh cùng với Nhân Tổ Điện?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!