Không thể không nói, ngay cả bọn hắn cũng phải thừa nhận rằng trong trận chiến của Tiên Cổ Long tộc, ngọn cờ chính nghĩa do Cố Trường Ca nâng lên, đã đóng một vai trò quan trọng.
Tất cả mọi người mọi người cũng nhìn ra được kế hoạch mưu đồ Tiên Cổ tộc đàn của hắn, chứ không phải là cái đòi lại công đạo gì đó.
Nhưng nhìn ra thì có thể thế nào?
Bọn hắn không thể làm gì, lại không có lý do xuất thù, thật sự coi Trường Sinh Cố gia sau lưng Cố Trường Ca là hổ giấy, là bù nhìn chỉ biết xem náo nhiệt sao?
Bây giờ trước mắt tất cả đạo thống đại giáo, việc Cố Trường Ca ăn đi miếng mỡ béo nhất mới là điều khiến bọn họ phiền muộn và bất lực nhất, thậm chí than vãn.
Đủ loại thủ đoạn hiện ra, cho thấy tên kia không phải chỉ là một thiếu chủ quyết đoán, thủ đoạn của Trường Sinh thế gia, không đơn giản chỉ là thiên phú tu hành.
Với một thiếu chủ như vậy, còn cần gì phải lo lắng về gia tộc sau này nữa?
Nhưng theo một phương diện khác mà nói, phong mang của Cố Trường Ca đã lộ ra, bây giờ hắn điều khiển thế lực đáng sợ của Tiên Cổ tộc đàn, ngay cả lão tổ Chuẩn Chí Tôn cũng phải nghe mệnh lệnh của hắn.
Những ngày sau, sợ rẵng sẽ bị tất cả đạo thống đại giáo chú ý kiêng kị, liên hợp lại nhằm vào.
Vừa được vừa mất, hoạ phúc tương sinh sợ là khó mà tránh khỏi.
Trước đó tuổi trẻ tranh phong, vẫn là tiểu đả tiểu nháo, nhưng bây giờ đã phát triển thành trạng thái động một tí là diệt tộc!
Hỏi một câu, có ai mà không kiêng kị?
"Thiếu chủ về sau sợ là phải học hỏi Cố Trường Ca nhiều."
Nghĩ đến đây, lão yêu nghiệt của Vương gia không khỏi cười cười nói.
Tầm mắt của bọn hắn ở đâu, cũng sẽ không mù quáng mà đi khếch đại đối phương, cũng sẽ không quá phận gièm pha đối phương.
Nói như vậy, cũng chỉ muốn thúc giục thiếu chủ của mình, cùng là truyền nhân của Trường Sinh thế gia, rất nhiều phương diện sẽ lấy ra so sánh.
Đương nhiên, Trường Sinh thế gia sừng sững bất hủ, truyền thừa lâu đời, cũng không có khả năng chỉ vì một đời thiếu chủ không được, liền tùy tùy tiện tiện mà sụp đổ mất.
Không bằng đối phương chính là không bằng đối phương.
Lúc này, lẽ nào còn phải một trận âm dương quái khí, ác ý gièm pha?
" Cố Trường Ca quả thực rất mạnh, trên phương diện về quyết đoán cùng thủ đoạn, ta kém xa hắn, điểm ấy ta thừa nhận.”
“Nhưng tộc lão cũng đừng quên, những âm mưu quỷ kế này đều vô dụng dưới quyền lực tuyệt đối. Nếu như Cố Trường Ca không có thân phận là truyền nhân của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, thì sẽ không có khả năng các tộc tàn như Cổ Đằng Xà, Thần Ngạc nghe theo mệnh lệnh của hắn.”
Lúc này, nghe vậy Vương Vô Song lắc đầu, mặc dù chính xác là hắn bội phục Cố Trường Ca.
Nhưng nó vẫn chưa đến mức quá sâu sắc, hắn chỉ cảm thấy rằng Cố Trường Ca được như vậy chẳng qua là dựa vào tầng quan hệ này mà thôi.
Nếu không có sự trợ giúp của tam đại tộc quần này, trận chiến này sẽ không dễ dàng như vậy.
Nghe vậy, Vương Tử Câm biểu cảm mang theo dị sắc, cả người đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng xa xa kia, chậm rãi lắc đầu, nhưng nàng cũng không nói gì.
"Nếu Thiếu chủ đã nói như vậy, vậy ta lại hỏi ngươi, thực lực tuyệt đối, là chỉ cái gì?"
Lão yêu nghiệt của Vương gia lúc này cũng vui mừng sử dụng cơ hội này, không khỏi nở nụ cười, lên kế hoạch giáo dục thiếu chủ nhà mình một phen.
Thế hệ trẻ tuổi nên có tâm tranh phong, nhưng cái tranh phong này lại không nên là cái gì cũng không muốn tiếp nhận.
Kể từ khi Vương Vô Song xuất thế đến nay, trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại ngạo khí.
Tu vi của hắn kém xa so với tỷ tỷ trời sinh Thánh Nhân của bản thân, điểm ấy hắn nhận, không có lời nào để nói.
Nhưng là Cố Trường Ca, rõ ràng trên phương diện tuổi tác, thậm chí còn nhỏ hơn so với hắn một chút.
Nhưng tu vi hôm nay, ngay cả hắn cũng không nhìn rõ, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được, biết được hắn ta thâm tàng bất lộ.
Thành thật mà nói, hắn có chút không cam tâm, không phục.
Bây giờ ở ngay trước mặt tỷ tỷ, bị tộc lão nói như vậy, rốt cuộc là cũng không nhịn được.
"Thực lực tuyệt đối, đương nhiên là ám chỉ tu vi chân chính. Dù Cố Trường Ca có mạnh đến đâu cũng không có khả năng vượt qua tu vi tỷ tỷ của ta?”
Vương Vô Song nói, trong mắt hiện lên tia sáng vàng, rất không bình tĩnh.
Ngày thường, hắn tuyệt đối không có khả năng nói ra lời này.
Nhưng hôm nay khi lần đầu tiên nhìn thấy tỷ tỷ của hăn, trong lòng có phần không yên tĩnh, luôn có cảm giác bực bội lặp đi lặp lại.
Bình thường thiên kiêu sẽ không bao giờ chấp nhận tình trạng này , nhờ có tham vọng vươn xa nên hắn không bị ảnh hưởng sâu sắc.
"Vô Song, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, câu nói này ngươi phải nhớ kỹ, đương nhiên câu nói này cũng là nói cho chính ta nghe."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!