Tối ấy là yến tiệc ngoài trời, tất cả đều tề tựu quanh lửa trại cùng hoàng đế dùng bữa. Khi nàng đang tìm chỗ của mình thì tam công chúa tìm đến nàng bắt chuyện,
“Đông Lương lục công chúa!”
Nàng khá bất ngờ khi tam công chúa lại chủ động nói chuyện với nàng, nàng thuận theo tiếp lời,
“Tam công chúa tìm ta là có điều gì muốn nói sao?”
Tam công chúa diện xiêm y hết sức giản dị, nhưng vẫn toát lên phong thái sang trọng của quý tộc. Khuôn miệng nhỏ mỉm cười nhẹ, đưa tay ra nắm lấy tay nàng vô cùng thân thiết, nói,
“Không có gì, chỉ là ta muốn cùng Đông Lương công chúa dùng bữa, liệu có được không?”
Tam công chúa tính tình hào phóng, bộc trực, trong lòng nghĩ gì đều sẽ nói ra không hề ngần ngại, cũng không có tâm tư khó lường như những người khác sống trong hoàng cung, lại là đích nữ của Thiên Ninh hoàng hậu, muội muội cùng mẹ sinh ra của Đường Thiên Hàn và Đường Thiên Phong.
Trông thấy dáng vẻ chân thành của Đường Tĩnh Nhạn, nàng cũng đồng ý.
Sau khi đã ổn định vị trí, Thiên Ninh hoàng đế cùng hoàng hậu xuất hiện, mọi người cúi đầu hành lễ, “Bệ hạ, hoàng hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”
Thiên Ninh hoàng đế hôm nay tâm trạng rất tốt, khen ngợi những người tham gia săn bắn không ngớt. Đường Thiên Phong là người săn được nhiều thú nhất, lời khen trước hết là dành cho hắn.
“Lão Cửu là người săn được nhiều nhất, thực không làm trẫm thất vọng chút nào. Nào, cạn với trẫm một chén.”
Đường Thiên Phong đưa chén rượu ra trước mặt nhận lễ,
“Nhi thần kính phụ hoàng!”
Đường Thiên Phong khoác lên mình áo giáp sắt vô cùng oai phong lẫm liệt, nhưng khi cởi bỏ lớp áo ấy lại nho nhã như một thư sinh, nữ tử trong thiên hạ có ai lại không muốn trở thành nữ nhân của hắn. Nhưng nam nhân này đã sớm yên bề gia thất cùng trắc phi Cảnh thị của hắn rồi, còn có cả tiểu thế tử chừng hơn ba tuổi nữa.
Thiên Ninh hoàng đế tiếp đó dành lời khen ngợi cho nàng,
“Đông Lương công chúa thân là nữ tử lại có thể cưỡi ngựa bắn cung, khiến trẫm rất bất ngờ. Công chúa thực tài giỏi, không thua kém nam nhân chút nào.”
“Bệ hạ đã quá lời rồi! Các hoàng tử Thiên Ninh ai nấy đều rất xuất chúng, Thanh Nghi hổ thẹn không thể sánh bằng.”
Hoàng đế cười lớn, “Là công chúa đã khiêm tốn rồi.”
Bầu trời về đêm thực sự rất đẹp, nên nàng nhanh chóng lui trước rồi vào trong rừng đi dạo. Nàng thong thả dạo bước ngắm nghía khung cảnh nơi núi rừng hoang vu, trong lòng lại dâng lên nỗi nhớ quê nhà da diết. Ánh trăng quanh nàng dường như cũng thấu hiểu nỗi lòng ấy, tăng thêm vài phần bi thương.
Ngày trước còn ở Đông Lương, nàng cũng từng theo hoàng huynh tham gia cuộc săn bắn hoàng gia. Nàng của khi ấy có thể cưỡi ngựa cùng ngũ tỷ Thanh Tử, so tài bắn cung cùng thất ca Ngôn Mặc, tự do, vô lo vô nghĩ. Giờ đây một mình ở chốn xa lạ này, nàng phải tự tính đường đi, tự mình đối phó với mưu kế của hoàng cung Thiên Ninh, không có nơi nương tựa, không có ai để dựa dẫm.
Thơ thẩn nghĩ suy một hồi, nàng vô tình không để ý đến phía sau có người. Cho tới khi tiếng nói kia cất lên, nàng mới nhận ra sự hiện diện của kẻ khác ngoài nàng.
“Trùng hợp thật, không ngờ bổn vương lại gặp Đông Lương công chúa ở nơi rừng rậm như vậy!”
Là Đường Thiên Phong! Kẻ mà nàng đang đau đầu tìm cách tiếp cận thế nhưng lại chủ động tìm đến nàng. Lần đầu tiên nàng ở gần nam nhân này đến vậy, mới cảm nhận rõ khí chất uy mãnh của kẻ dẫn binh chinh chiến nơi sa trường toát ra từ hắn, khiến nàng có chút thất thần.
Nàng vẫn chưa kịp định thần lại, Đường Thiên Phong tiếp tục, “Trời đêm gió lạnh, công chúa sao lại một mình ở đây như vậy?”. Đam Mỹ Hay
Vừa dứt lời, hắn cởi chiếc áo choàng bên ngoài khoác lên cho nàng. “Đông Lương công chúa, sức khỏe rất quan trọng, bổn vương nghe rằng trước đây công chúa từng mắc phong hàn rất lâu mới khỏi, hiện tại vẫn nên chú ý thì hơn.”
Đường Thiên Phong cũng thực quá ôn nhu, khiến nàng có chút động lòng rồi. Nhưng ngay tức khắc nàng phải lập tức thanh tỉnh, “Thần Vương điện hạ, chúng ta mới là lần đầu gặp nhau, lần đầu nói chuyện, nhưng những lời vừa rồi lại khiến Thanh Nghi cảm tưởng rằng điện hạ và Thanh Nghi vô cùng thân thiết.”
Đường Thiên Phong im lặng không đáp. Hắn bỗng nhìn chăm chú vào chiếc ngọc trạc của nàng.
“Trạc tử của công chúa hoa văn thực độc đáo, hẳn là không có chiếc thứ hai trên đời.”
Nàng theo bản năng thu tay lại, một tay khác ôm lấy chiếc vòng trên tay kia, mới trả lời, “Ngọc trạc này là phụ hoàng tặng cho mẫu hậu, ngày Thanh Nghi chào đời đích thân mẫu hậu đeo vào tay cho Thanh Nghi, đâu chỉ có hoa văn độc đáo, nó còn có thể điều chỉnh phù hợp với kích thước tay, đương nhiên là độc nhất.”
Nghe nàng nói, hắn trầm ngâm một hồi, suy tư điều gì. Khung cảnh trở nên thật ngại ngùng, nàng đành lên tiếng phá vỡ bầu không khí, “Trời khuya rồi, gió cũng đã bắt đầu mạnh hơn, chúng ta vẫn là nên trở về thì hơn.”
Khi nàng toan quay về trại, Đường Thiên Phong mới có động tĩnh. “Nơi này không có ai, bổn vương thú thật với công chúa, bổn vương biết rất rõ mục đích công chúa tới đây là gì. Nếu sau này công chúa cần gì cứ tìm đến bổn vương.”
Nàng không đáp lại, cứ như vậy quay đầu rời đi.