Buổi sáng hôm sau, Đường Thiên Hàn thức dậy trước, sớm đã rời phòng.
Ngày đầu tiên sau khi thành thân, cả Thái tử và Thái tử phi đều phải đến bái kiến hoàng hậu.
Nàng vừa tỉnh giấc, đám tỳ nữ đều đã có mặt đầy đủ trong phòng để hầu hạ nàng thay y phục và chải tóc chuẩn bị đến Phụng Hà điện.
Cung nữ đứng ở hàng đầu tiên tự giới thiệu: “Thái tử phi, nô tỳ là Cầm Nhi.
Từ bây giờ nô tỳ sẽ hầu hạ Thái tử phi thật chu đáo.”
Nàng uể oải ngồi dậy, thuận miệng nói: “Ta biết rồi.
Ngươi sau này cùng với Tiểu Hàm đi theo hầu hạ ta.
Tiểu Hàm là nô tỳ bồi giá từ nhà mẹ của ta, là người thấu hiểu ta nhất, ngươi đi theo học hỏi một thời gian đi.”
Trông dáng vẻ hiền lành nhu thuận đó, nàng cảm thấy Cầm Nhi là kẻ hiểu lý lẽ, trung thành với chủ nên cứ để nàng ta theo Tiểu Hàm một thời gian.
Y phục thay xong, Cảnh Như Đình quay người hướng đến cửa bước đi thì trông thấy Đường Thiên Hàn đã đứng đó từ trước đợi nàng.
Nàng theo thói quen hành lễ:
“Thái tử điện hạ! Đã để điện hạ phải đợi.”
Đường Thiên Hàn đứng yên nhìn nàng, ánh mắt phức tạp khiến nàng không tài nào đoán được suy nghĩ của hắn.
Trước đây gặp hắn không ít lần, nhưng nàng khi ấy chưa biết đến thân phận của hắn nên mức độ cư xử cũng khá thoải mái không bị gò bó.
Giờ đây nam nhân đối diện với nàng không còn là kẻ mang ánh mắt tà vọng đáng sợ của lúc trước, hắn chính là Thiên Ninh Thái tử, là phu quân của nàng, có thế nào cũng bị ràng buộc bởi thân phận, lại trở thành xa cách như vậy.
Hắn điềm tĩnh nói: “Ta đã nói rồi, chúng ta là phu thê.
Sau này nàng không cần phải hành lễ phức tạp với ta làm gì.”
Nàng để ý cả đêm qua và bây giờ hắn đều xưng hô là “ta” mà không phải “bản cung”, là có ý gì?
“Đây là phép tắc trong cung, thiếp nào dám không tuân theo.” Nàng cúi người thỏ thẻ.
Hắn bước từng bước chậm rãi tiến sát người nàng: “Là ma ma dạy nghi lễ đã dạy nàng như thế sao? Đây là Đông Cung của ta, do ta làm chủ.
Nàng nói xem, nàng nên nghe theo ai?”
Nàng bị lời nói liên tiếp của hắn làm cho bối rối không biết nên trả lời như thế nào, lặng lẽ cúi đầu trốn tránh ánh mắt của hắn.
Đường Thiên Hàn không chờ nàng hồi đáp, dịu dàng nắm tay nàng nói: “Đi thôi, kẻo trễ giờ lành.”
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua tầng tầng lớp lớp gỗ của cửa sổ soi rọi vào bên trong Phụng Hà điện.
Ngồi ở vị trí cao quý kia, Thiên Ninh hoàng hậu một thân phượng bào cao quý cùng tư trang lấp lánh toát lên dáng vẻ uy nghiêm của bậc mẫu nghi thiên hạ.
Đường Thiên Hàn và nàng đứng trước mặt hoàng hậu, cùng nhau quỳ xuống hành lễ, đồng thanh nói:
“Nhi thần xin thỉnh an mẫu hậu.”
Trong cung điện hoa lệ, ngoài hoàng hậu và phu thê Thái tử thì chỉ có vài cung nữ đứng xung quanh hầu hạ.
Hoàng hậu chậm rãi gật đầu, “Được rồi, mau đứng lên đi.”. truyện đam mỹ
“Đa tạ mẫu hậu.”
Chờ cả hai người đứng lên, hoàng hậu mới tiếp tục: “Thái tử, con cứ đi đến chỗ phụ hoàng con trước, để Thái tử phi ở đây với bổn cung.”
Thời khắc nói ra câu này, Cảnh Như Đinh có cảm giác hoàng hậu nhìn chằm chằm nàng không rời.
Chợt trong lòng nàng trào dâng một nỗi sợ hãi vô cùng, nàng dùng ánh mắt níu kéo người bên cạnh đừng có đi mất.
Đường Thiên Hàn từ đầu đến cuối đều không nhìn nàng một cái, hắn không nhìn được ánh mắt cầu cứu của nàng.
Nàng thực sự rất sợ, sợ rằng hắn sẽ để nàng ở đây một mình mà đi mất.
Ngay từ lúc bước chân vào Phụng Hà điện, nàng luôn cảm thấy có điều không lành, cho đến bây giờ cảm nhận ngày càng trở nên rõ rệt hơn.
Cảnh Như Đình thoáng ngước lên nhìn nữ nhân khoác phượng bào ở nơi xa kia, dường như toàn bộ sự thống hận căm thù đều dồn lên ánh nhìn đặt trên người nàng.
Nàng cũng đã đoán được mấy phần nguyên nhân, hẳn là có liên quan đến cô mẫu nàng.
Nàng sợ hãi nhìn hoàng hậu, thân mình không ngừng run rẩy.
Sự căm hận của hoàng hậu càng ngày càng rõ rệt hơn, nàng chỉ muốn lập tức xoay người chạy khỏi cung điện này.
Đúng lúc, Đường Thiên Hàn bất ngờ cất tiếng nói: “Phụ hoàng đã nói với nhi thần ba ngày đầu sau khi thành thân không cần phải thượng triều, nhi thần ở đây cùng nàng ấy bái kiến mẫu hậu.”
Lời vừa dứt, những hỗn loạn trong lòng nàng mới bình ổn lại.
Hoàng hậu giống như không đạt được mục đích của mình, thu hồi lại ánh mắt đặt trên người nàng, giọng đầy uy lực: “Bái kiến cũng đã bái kiến xong, hôm nay bổn cung hơi mệt.
Hai người các con trở về trước đi, bổn cung muốn nghỉ ngơi.”
Đường Thiên Hàn và nàng khom người hành lễ, “Nhi thần cáo lui trước!”, hắn nói tiếp: “Mấy ngày nay thời tiết thay đổi thất thường, mẫu hậu hay bảo trọng phụng thể.”
Thời khắc bước ra khỏi Phụng Hà điện, Cảnh Như Đình như được trút hết toàn bộ sợ hãi, thở dài một hơi.
Ngày hôm nay bởi vì có Đường Thiên Hàn ở bên nên nàng mới thoát được một kiếp, nhưng ngày tháng sau này còn dài, sớm muộn nàng cũng không thoát được khỏi hoàng hậu.
Đến lúc đó không có Đường Thiên Hàn, nàng biết chống chọi thế nào? Sống trong chốn hoàng cung, ngàn vạn người căm ghét cũng không bằng hoàng hậu.
Nữ nhân đứng đầu hậu cung, nắm trong tay quyền lực lớn nhất, muốn khiến nàng không sống yên ổn, chẳng phải chuyện gì khó.
Nàng có lẽ chỉ có thể dựa vào Đường Thiên Hàn mới mong sống sót ở nơi này.
“Nàng có vẻ không được khỏe, để ta đưa nàng về.” Đường Thiên Hàn thấy thần sắc nàng không tốt liền hỏi thăm.
Cảnh Như Đình khép nép cúi người đáp: “Thiếp có thể tự về được.
Điện hạ có việc cứ đi trước.”
“Ta vừa nói với mẫu hậu trong ba ngày sau khi thành thân không phải thượng triều, nên không có việc gì cả.”
Đường Thiên Hàn đối với nàng ôn nhu ngoài sức tưởng tượng, khiến nàng không biết nên xử lý như thế nào.
Dẫu sao nàng vẫn luôn nghe theo lời căn dặn của mẫu thân, đối với bất kỳ ai ở đây cũng đều không thể tin tưởng quá mức.