Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Những ngày cuối năm, trong cung đều tất bật dọn dẹp để đón năm mới. Sắp đến Tết, Đông Cung cũng nhộn nhịp hơn hẳn, thay thế cho lớp vỏ ảm đạm u ám thường ngày bao phủ.

Lúc trước, Cảnh Như Đình vốn không yêu thích gì những dải lụa đỏ chói mắt giăng đầy Đông Cung vào ngày đại hôn, đó là thứ màu sắc minh chứng cho một cuộc hôn nhân chính trị ép buộc.

Nhưng trải qua nửa năm sống quanh quẩn trong nơi cung cấm, ngày qua tháng lại chỉ đổi diện với những sắc xanh trắng tẻ nhạt đơn điệu, hiện giờ trong cung treo đèn lồng cùng câu đối đỏ, nhìn vào tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.

“Thái tử phi, người đã tỉnh! Điện hạ đang đợi người bên ngoài.”

Cảnh Như Đình vừa mở mắt, nghe thấy Đường Thiên Hàn đã đến liền giật mình ngồi bật dậy. Nàng vội vàng vuốt vuốt tóc, khoác tạm một lớp áo mỏng rồi bảo Cầm Nhi dẫn hắn vào.

Đường Thiên Hàn điềm tĩnh đi đến bên nàng, trên người mặc một bộ y phục đơn giản khiến nàng không khỏi liên tưởng đến mấy ca ca ở Cảnh gia.

“Thiếp thất lễ quá, điện hạ đã đến từ lâu mà lại phải đợi ở ngoài. Y phục của điện hạ hôm nay có vẻ khác với bình thường thì phải.”

Đường Thiên Hàn liếc nhìn nàng một lượt, cười cười ôn hòa: “Là ta làm phiền giấc ngủ của nàng à?”

Cảnh Như Đình vội vàng lắc đầu: “Không có.”

“Đình Đình, nàng mau đi thay một bộ thường y, sau đó chúng ta cùng nhau ra phố. Sắp đến Tết, ngoài phố hẳn là náo nhiệt lắm.”

Nàng hơi bất ngờ nhưng cũng gật đầu nghe theo.

Cầm Nhi đứng một bên nghe hai người nói chuyện lập tức nhanh nhẹn đi chuẩn bị thường y cho Cảnh Như Đình.

Từ khi thành thân đến nay, đây là lần đầu tiên Đường Thiên Hàn dẫn nàng ra ngoài, cũng là lần đầu tiên nàng ra khỏi hoàng cung.

Lúc trước hắn từng nói bất cứ lúc nào nàng muốn đều có thể ra phố chơi cho khuây khỏa, nhưng kỳ thực bệnh tình của nàng đến gần đây mới coi như đã khỏi, nên nàng vẫn chưa có cơ hội xuất cung.

Lần này lại đi cùng với hắn, sợ là có chút không được tự do như mong muốn.

Đường Thiên Hàn đối đãi với nàng rất ân cần, nhưng nàng đối với hắn rất cẩn trọng.

Hắn càng muốn tiến gần về phía nàng bao nhiêu, nàng lại càng cố lùi bước khỏi hắn bấy nhiêu.

Mặc dù bề ngoài vẫn có biểu hiện cự tuyệt hành động ân cần của hắn, sau sự việc bị trúng độc đã qua, trong lòng nàng bắt đầu buông bỏ một chút phòng bị, bắt đầu tiếp nhận sự quan tâm của hắn. Nhưng mỗi lần như vậy, nàng đều luôn tự nói trong lòng rằng phải tỉnh táo, thật tỉnh táo.

Chỉ cần một khắc mất cảnh giác sẽ phải nhận lấy hậu quả đáng sợ gấp trăm lần.

Thay y phục xong, Đường Thiên Hàn dẫn nàng xuất cung.

Chỉ có nàng và hắn cùng nhau xuống phố, không có Đỗ Phùng, cũng không có bất cứ binh lính nào đi theo.

Cảnh Như Đình nhìn tình hình hiện tại, hai người thật giống một đôi phu thê bình thường cùng nhau đi dạo, thưởng thức vẻ đẹp đời thường của cuộc sống dân dã.

Dù vậy, trên người Đường Thiên Hàn vẫn không giấu được một loại khí chất khiến người ta vừa nhìn vào đã biết hắn xuất thân không đơn giản, ít nhất cũng là một công tử nhà quan.

Đột nhiên hắn nắm lấy tay nàng kéo vào bên trong một tiệm bán vái.

Vừa vào đến trong tiệm, Đường Thiên Hàn lập tức nói với bà chủ tiệm chọn cho hắn mấy xấp vải đẹp nhất để may thành y phục, còn đưa mấy lượng bạc.

Người kia nhìn thấy rất nhiều bạc, đoán chừng hắn là tên quý tử ăn chơi của một gia tộc giàu có, đon đả tiếp đãi:

“Vị công tử này hào phóng quá, không biết ngài muốn may y phục cho ai?”

Lúc này Cảnh Như Đình đang đi lòng vòng ngắm nhìn mấy cuộn vải được bày ở chính giữa, Đường Thiên Hàn kéo nàng đến trước mặt bà chủ tiệm, thản nhiên nói:

“Nàng ấy là thê tử của ta, y phục này lấy theo số đo của nàng.”

Đặt y phục ở tiệm vải xong, Đường Thiên Hàn mới điềm đạm giải thích với nàng:

“Sắp hết năm rồi, ta thấy nàng ở trong cung một mình buồn chán nên mới đưa nàng ra phố cho khuây khỏa, nhân tiện mua cho nàng mấy bộ y phục cho năm mới luôn.”

Cảnh Như Đình nghe xong định cúi người đa tạ theo thói quen, nhưng nàng chợt nhớ lần trước hắn đã nói rõ với nàng:

“Ngoài đa tạ ra, nàng có thể nói bất kỳ câu nào khác.”

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng biết nên đáp lại thế nào, cuối cùng nàng quyết định im lặng, chỉ khẽ gật đầu một cái.

“Sao vậy? Nàng không thích à?”

“Không phải. Điện hạ làm nhiều điều cho thiếp như thế, thiếp không biết nên cảm tạ thế nào.”

Hắn nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói: “Gọi ta là phu quân.”

Cảnh Như Đình kinh ngạc ngước mắt lên nhìn hắn. Nam nhân thường ngày ánh mắt lạnh lẽo tựa băng giá khiến người ta muốn run rẩy, giờ phút này chẳng hiểu vì sao lại trở nên dịu dàng vô cùng.

Nàng vô tình chạm phải ánh mắt ấy, rồi như bị cuốn vào sâu bên trong đó đến mất hồn, nhất thời không thể thanh tỉnh.

“Mau tránh đường, tránh đường!”

Tên phu xe đang giật giật cỗ xe ngựa chất đầy hàng hóa đang không ngừng hô to, bởi vì con ngựa kia thật sự mất kiểm soát, lao rất nhanh về phía trước. Hắn không điều khiển được, chỉ có thể hét lớn để người đi trên đường tránh sang một bên.

Đường Thiên Hàn quay lưng lại thấy cỗ xe ngựa kia ở rất gần họ, hắn ngay tức khắc ôm chặt lấy nàng ngã nhào về phía bên phải. Chờ đến khi Cảnh Như Đình tỉnh táo lại, nàng đã nằm lên người hắn, thân mình cả hai dán sát vào nhau.

Hắn ôm nàng rất cẩn thận, nên nàng không bị sây sát chỗ nào.

Lồng ngực nàng đột nhiên đánh trống liên hồi, nhưng Đường Thiên Hàn nhanh chóng đỡ nàng dậy, hai tay nắm lấy bả vai nàng hỏi han:

“Nàng có bị thương chỗ nào không?”

Cảnh Như Đình lắc đầu.

“Vậy nàng chờ ta ở đây một chút, ta sẽ quay về luôn.”

Nàng còn chưa kịp hiểu Đường Thiên Hàn muốn làm gì, xoay người lại đã thấy hắn chạy theo cỗ xe ngựa kia, lấy đà nhảy lên khoang chứa hàng phía sau. Hắn ngồi xuống bên cạnh tên phu xe, nhắc nhở hắn bám chặt vào, còn mình nắm lấy dây cương ngựa, chờ đến khi chạy đến gần cổng thành ít người dân hơn, cũng nhiều khoảng trống trải, hắn mới kéo dây cương lệch sang một bên, làm con ngựa điên kia không kịp đổi hướng ngã xuống cùng cỗ xe, bản thân ôm lấy tên phu xe nhảy sang hướng ngược lại.

Thấy Đường Thiên Hàn nhảy ra khỏi cỗ xe ngựa, Cảnh Như Định lập tức chạy lại, khuôn mặt hiện đầy vẻ lo lắng.

“Chàng có sao không?”

Hắn phủi phủi đất cát trên người, mỉm cười trấn an nàng: “Ta không sao. Phu quân của nàng sao có thể để bản thân bị thương vì chút chuyện nhỏ này. Nàng lo cho ta sao?”

Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chàng không sao là thiếp yên tâm rồi.”
Nhấn Mở Bình Luận