Thời điểm nàng cùng hắn vào đến chính điện, các vị vương gia, vương phi và công chúa gần như đã góp mặt đầy đủ, ai nấy đều hướng mắt về phía hai người, sau đó đứng dậy cung kính hành lễ.
“Thái tử điện hạ an! Thái tử phi an!”
Đường Thiên Hàn ôn hòa cười gật đầu, nắm tay nàng đến chỗ ngồi trong sự ngỡ ngàng của tất cả những người có mặt trong điện.
Dẫu sao cũng đều là người hoàng tộc, ai mà chẳng biết đến Đông Cung có một Thái tử phi xuất thân từ con nhà võ, có thể ngồi vào vị trí cao quý như vậy hẳn là tâm cơ không tầm thường.
Vốn dĩ có không ít kẻ cảm thấy coi thường thân thế của nàng, nhưng tận mắt chứng kiến Thái tử sủng ái đến mức ngang nhiên nắm tay nàng dẫn đi trong chính điện thế này, làm gì còn ai dám hé miệng bàn tán nửa lời.
Một nữ tử xuất thân như thế mà có thể được sủng ái vô cùng, lại một mình độc chiếm Đông Cung, Cảnh Như Đình đương nhiên trong suy nghĩ của họ chính là yêu nữ mê hoặc trữ quân.
Có điều nàng cũng chỉ là một thiếu nữ tuổi còn chưa bao lớn, không hay biết gì về những định kiến về mình. Suốt từ lúc đi vào chính đến đến khi ngồi yên ở vị trí của mình, nàng đều ngoan ngoãn làm theo sự chỉ dẫn của Đường Thiên Hàn, không dám có sơ sót.
Ở một chỗ cách nàng khá xa có nữ quyến vẫn không nhịn được lên tiếng: “Vị này chính là Thái tử phi sao? Trước đây thần phụ chưa từng gặp người nên không biết, nếu có gì bất kính xin người bỏ qua cho.”
Cảnh Như Đình liếc mắt nhìn vị trí của những người khác. Mặc dù nàng mới xuất giá không lâu, lại không tham gia yến tiệc cung đình nào từ khi gả vào Đông Cung, nhưng cũng coi như có nhận ra vài người.
Dựa vào vị trí được an bài sẵn, nữ tử kia hình như là Vương phi của thất hoàng tử.
Người này dù là nhi tử của Thần phi nhưng không được hoàng đế coi trọng bởi tính tình nhu nhược chẳng làm được việc gì, bởi vậy mấy năm trước hắn được phụ hoàng ban hôn với trưởng nữ Giang gia nổi tiếng miệng lưỡi chua ngoa.
Lời từ miệng nàng ta, chắc chắn chẳng tốt đẹp gì. đam mỹ hài
Cảnh Như Đình nhỏ nhẹ cười đáp: “Thất Vương phi đã quá lời.”
Bầu không khí bên trong điện càng lúc càng trở nên quỷ dị hơn. Mà Thất Vương phi kia chẳng hề nể nang Đường Thiên Hàn, nàng ta tiếp tục buông lời đầy ẩn ý.
“Kể ra cũng lạ, Thái tử phi thân là nữ chủ nhân của Đông Cung, vậy mà thần phụ chưa từng gặp người ở bất cứ cung yến nào trước đây. Cũng là vì thế nên thần phụ mới không quen mặt người.”
Lời vừa thốt ra, sắc mặt những người khác đều mất tự nhiên. Một vài người đưa mắt nhìn nhau nhưng cũng không ai nói gì.
Cảnh Như Đình bị câu nói của nàng ta làm cho bối rối, nhất thời không biết nên nói sao. Nàng cũng nhận ra dường như kẻ này đang cố tình nhắm vào nàng, liên tục dồn ép với mục đích muốn khiến nàng xấu mặt. Đường Thiên Hàn ngồi bên cạnh, âm thầm nắm lấy tay nàng, khóe miệng cong lên nụ cười nhàn nhạt.
“Đã phiền Thất Vương phi lo lắng. Thái tử phi của bản cung nửa năm nay cơ thể không được khỏe nên không tiện tham dự cung yến, nàng vẫn luôn ở Đông Cung dưỡng bệnh, đến nay đã khá hơn, không phải là đang ngồi cùng bản cung đây sao?”
Đích thân Đường Thiên Hàn lên tiếng, nàng ta dĩ nhiên có chút dè chừng nhưng vẫn muốn mở miệng nói tiếp, chỉ là lời còn chưa kịp nói ra đã bị phu quân ngồi một bên chặn lại.
“Hoàng huynh thứ lỗi, hôm nay là do Vương phi đã có lời lẽ không đúng với hoàng tẩu. Đệ xin thay mặt nàng ấy tạ lỗi với hai người.”
Thất Vương phi không cam lòng quay sang trừng mắt với hắn, nhưng ngay khi liếc nhìn ra xa bắt gặp đúng ánh nhìn lạnh lẽo thấu xương của Đường Thiên Hàn dành cho mình, nàng ta cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức cúi đầu im lặng.
Nữ nhân kia chỉ là thiên kim nhà võ, vậy mà Đường Thiên Hàn không ngại sủng ái nàng, bảo vệ nàng, rốt cuộc là lợi hại đến mức nào? Nàng ta đến bây giờ mới nhìn rõ, bản thân đã thực sự động nhầm người.
Những người khác ban đầu còn nghĩ nói mấy lời răn đe để Cảnh Như Đình tự biết xuất thân của mình không cao, nên biết rõ mình đang ở vị trí nào. Nhưng bây giờ còn ai dám bàn luận gì về nàng nữa?
Đường Thiên Hàn dịu giọng hơn đáp lại thất hoàng tử: “Bỏ đi, dù sao chúng ta cũng là người nhà. Bản cung đương nhiên không tính toán với đệ.”
Cảnh Như Đình rốt cuộc đã nhìn rõ bộ mặt của những kẻ khoác trên mình gấm y cao quý, sống trong hoàng cung biệt phủ này. Bề ngoài thì e dè địa vị của nàng, thực chất bên trong chẳng có mấy người coi trọng nàng, đều là bởi hai chữ xuất thân mà ra.
Lần này còn có Đường Thiên Hàn ở bên bảo vệ nàng, nhưng những lần tiếp theo không có hắn nàng phải làm sao?
Nửa năm qua nàng quả thực vẫn luôn ốm bệnh, coi như còn có lý do né tránh. Mà từ bây giờ trở đi nàng không có cách nào thoát khỏi những yến tiệc kiểu này, phải gặp mặt những kẻ coi nàng như cái gai trong mắt, từ người có quyền lực lớn nhất là Thiên Ninh hoàng hậu cho đến đám nữ quyến của các vị hoàng tử.
Một ngày sống trong hoàng cung là một ngày ngồi trên đống lửa, huống chi cả đời nàng bị nhốt trong này.
Cảnh Như Đình biết, hiện giờ ngoài Đường Thiên Hàn nàng không thể dựa vào ai được nữa. Cho nên, có lẽ nàng không nên né tránh hắn nữa, đối tốt với hắn một chút, một phần là để có được cuộc sống bớt thị phi, phần cũng là xuất phát từ chính tâm ý của nàng.