Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Vừa dứt lời, hai người bỗng thấy đầu nhẹ chân nặng, từ nằm thành đứng, chiếc thuyền quan tài thế mà đột ngột dựng thẳng, sau đó tức tốc ngã xuống, lộn ngược một vòng!

Hoa Thành dùng một tay siết hông Tạ Liên, tay còn lại đặt sau đầu y hòng che chở, nói: "Nắm chặt ta!"

Nếu như ở bên ngoài, dẫu có nghiêm trọng hơn vụ lật tới lộn lui này gấp ba lần, Tạ Liên cũng có thể ứng phó, nhưng hỏng ở chỗ hiện giờ bị kìm kẹp trong một không gian nhỏ hẹp, tay chân không phát huy được, cũng chẳng biết rốt cuộc đụng độ thứ gì bên ngoài, chỉ có thể tập trung đề phòng âm thầm sốt ruột, hỏi: "Ngộ nhỡ thuyền quan tài nứt thì sao?!"

Hoa Thành đáp: "Không sao hết, nứt rồi cũng chẳng sợ. Có ta ở đây, huynh không chìm được đâu!"

Bây giờ hai người đang kề nhau sát rạt, lúc nói câu này, Hoa Thành gần như hôn tóc y, thậm chí Tạ Liên có thể cảm giác được rung động nhè nhẹ truyền đến từ hầu kết của đối phương, khiến cho tinh thần hơi mất tập trung, thế rồi lại bị thuyền quan tài xoay lật dữ dội giành mất sự chú ý. Chiếc thuyền như biến thành đồ chơi của con nít, bị một đứa nhóc ba tuổi cầm trong tay lắc bạt mạng, ném liên hồi. Bất đắc dĩ quá, Tạ Liên đành dùng một tay ôm chặt Hoa Thành, tay còn lại vịn quan tài.

Trong lúc hỗn loạn, hai người lật tới lật lui lúc lên trên khi xuống dưới, chẳng biết đã thay đổi bao nhiêu tư thế, hết đụng mạnh rồi sượt nhẹ qua đủ thứ chỗ trên người đối phương. Đừng thấy Hoa Thành trông như thiếu niên mà lầm, bị hắn đụng lâu như thế mới biết, toàn thân hắn đều cứng ngắc. Tạ Liên bị dằn vặt đến độ mắt nổ đom đóm, vất vả lắm mới thấy ngừng được chút thì phát hiện mình đã bị Hoa Thành đè dưới thân, áp lực nặng trịch trên người quả thật khiến y thở không nổi. Tạ Liên miễn cưỡng nhấc một tay lên, nắm cánh tay rắn chắc của Hoa Thành đang chống bên người mình, rên khẽ một tiếng, đầu váng mắt hoa, nói: "Đủ chưa vậy..."

Chẳng hiểu sao Hoa Thành lại không trả lời y, còn Tạ Liên chưa nói hết câu thì hô hấp bỗng đình trệ. Bởi vì y bất chợt phát hiện, chỗ nào đó của mình nảy sinh chút thay đổi bất thường.

"............"

Chỉ trong chớp mắt, cảm xúc của Tạ Liên còn khó tin hơn thấy thiết mộc lan trổ hoa. Chí ít thấy thiết mộc lan trổ hoa, đầu óc y sẽ không trống rỗng như bây giờ.

Mười hai vạn phần hổ thẹn và lúng túng kết thành gió bão còn dữ dội hơn ngoài quan tài, đánh cho Tạ Liên tơi bời hoa lá. Tạ Liên cuống quýt gập đầu gối, nào ngờ tư thế này không khéo lắm, y vừa gập gối, hình như đụng trúng nơi không nên đụng, chọc cho Hoa Thành quát khẽ một tiếng: "Đừng nhúc nhích!"

Giọng điệu khi quát của hắn nghe cực nặng, Tạ Liên lật đật co chân lại. Nhưng nếu không gập gối, y lại sợ Hoa Thành phát hiện phản ứng của cơ thể mình lúc này. Vậy đúng là chẳng thà đâm đầu vào quan tài chết cho xong. Vốn dĩ có thể dùng "thân bất do kỷ" để giải thích, nhưng ngại ở chỗ vừa rồi đã có tiền lệ trên đảo. Lần một lần hai còn có thể nói là vô ý, lần ba lần bốn biết giải thích sao đây?!

Dưới tình thế cấp bách, Tạ Liên buột miệng thốt: "Không được! Tam Lang đệ... đừng đụng vào ta!"

Im lặng giây lát, Hoa Thành trầm giọng đáp: "Được. Chúng ta ra ngoài."

Tạ Liên như được đại xá: "Ra thôi!"

Đột nhiên, một cảm giác mất trọng lực mạnh mẽ ập tới, thuyền quan tài mà hai người đang nằm ấy thế lại bay lên trời!

Cùng lúc đó, Hoa Thành và Tạ Liên mỗi người vỗ một chưởng lên vách quan tài gỗ, thuyền quan tài tức khắc chia năm xẻ bảy, hai người thoát khỏi chiếc thuyền, cùng nhau nhảy ra ngoài. Dưới ánh trăng, Tạ Liên ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy một con rồng nước khổng lồ ngậm cái quan tài vụn vỡ kia gào rống giữa trời mưa tầm tã, tựa như mồm đầy răng nanh cắn nát thức ăn, phát hiện chỉ là hộp rỗng nên nổi cơn thịnh nộ. Ban nãy chắc chắn là con rồng nước này cắn thuyền quan tài ném liên hồi, lật đằng kia, lộn đằng nọ.

Thuyền quan tài vốn đã ra khơi, trôi một hồi lại bị rồng nước ngậm bơi về. Hai người đáp xuống đất, lại trở về đảo Hắc Thủy. Bên bờ biển có thêm hai bóng người, chính là Thủy Sư Vô Độ và Bùi Minh tướng quân. Sư Vô Độ chưa thu hồi pháp ấn, nghênh đón mưa gió, hình như còn muốn triệu hồi con rồng nước kia, Bùi Minh vỗ vai hắn nói: "Thủy Sư huynh! Thủy Sư huynh, huynh kiềm chế chút đi! Lượt này qua rồi, chẳng biết khi nào lượt sau tới, tích chút sức đi."

Thì ra cơn mưa tầm tã đột ngột xuất hiện lúc nãy là nhạc đệm trong Thiên kiếp của Sư Vô Độ. Bây giờ mưa đã tạnh dần, Sư Vô Độ phất tay, quay sang Hoa Thành và Tạ Liên, chất vấn: "Các ngươi sao thế?"

"..."

Bùi Minh cũng hỏi: "Đúng đấy Thái tử điện hạ, các ngươi giải thích đi, chuyện gì thế kia? Các ngươi ở bên trong làm gì?"

Lúc thuyền quan tài nổ tung, tư thế hai người ôm nhau chặt cứng tất nhiên đã bị thấy rõ mồn một. Tạ Liên chớp chớp mắt, đang định mở miệng thì bỗng dưng phát hiện, sau khi lăn lộn trong thuyền quan tài nhỏ hẹp một phen, mình và Hoa Thành đều tóc tai rối nùi, áo quần xốc xếch, muốn không đứng đắn bao nhiêu thì không đứng đắn bấy nhiêu, mà dù có lau nước mưa trên mặt, gò má của y vẫn nóng rần.

Hoa Thành tiến lên một bước, che trước người Tạ Liên. Hồi lâu sau, Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, nói: "...Không có chuyện gì hết, chỉ là... quan tài quá nhỏ thôi."

Sư Vô Độ tỏ vẻ khó hiểu: "Ta có hỏi cái đó đâu."

Bùi Minh thì chỉ chỉ đống gỗ vụn mà trước đó bọn họ để lại trên bãi biển, hỏi: "Các ngươi đóng quan tài này tại chỗ thì phải. Sao các ngươi không đóng to một chút?"

"..."

Kiểu mẫu của thuyền quan tài là Hoa Thành và Tạ Liên cùng quyết định, hình như lúc đó thật sự chẳng ai nghĩ đến việc phải đóng to một chút. Tạ Liên đành đáp: "Nói cũng đúng, ha ha, ha ha. Hai vị đại nhân vừa trôi đến gần đảo này hả?"

Bùi Minh nói: "Đúng vậy. Thủy Sư huynh chiến đấu một mạch với dòng biển của Hắc Thủy Quỷ Vực, vừa đặt chân lên đảo lại thấy một cỗ quan tài nổi lềnh bềnh trên mặt biển Hắc Thủy Quỷ Vực, quả là thần kỳ mà."

Tạ Liên dần dần thấy thấp thỏm, mỉm cười đáp: "Đúng nha, quả là thần kỳ mà."

Sư Vô Độ nói: "Ngươi."

Hắn quay sang Hoa Thành, híp mắt hỏi: "Chẳng phải từng nói trên thuyền lớn rằng, thứ có thể không chìm ở Hắc Thủy Quỷ Vực chỉ có gỗ quan tài từng chứa người chết sao?"

Bùi Minh rút kiếm ra, khoan thai tiếp lời: "Chuẩn rồi. Quan tài thì có, vậy người chết đâu?"

Hoa Thành cũng nhếch miệng: "Nếu nhớ thương ai đã khuất đến thế, ta kiến nghị ngươi tự sát."

Bùi Minh giơ kiếm chỉa vào Hoa Thành, nói: "Ngạo mạn lắm. Không hổ là Huyết Vũ Thám Hoa!"

Quả nhiên Bùi Minh đã đoán ra. Hoa Thành cười ha ha, mắt thấy binh khí sắp giao tranh, Tạ Liên chắn trước người Hoa Thành, nói: "Hai vị đại nhân, bình tĩnh đừng nóng. Xin hãy yên tâm, chuyến này Tam Lang có lòng tốt."

Bùi Minh nói: "Tam Lang? Ta chưa từng nghe nói Huyết Vũ Thám Hoa các hạ là nhi lang xếp thứ mấy nhà ai. Lòng tốt? Thái tử điện hạ, ngươi có chắc từ này của ngươi nói hắn không?"

*Nhi lang = thanh niên, con trai (nhi tử).

Sư Vô Độ quyết phải đứng ở vị trí bắt mắt nhất, thế là hắn đẩy Bùi Minh ra, nghiêm giọng hỏi: "Là ngươi giở trò suốt chặng đường này phải không? Ngươi dụ bọn ta đến Hắc Thủy Quỷ Vực với mục đích gì? Thanh Huyền đâu?"

Hoa Thành vặn lại: "Nơi này là địa bàn của người khác, ngươi tưởng ta muốn tới?"

Tạ Liên đã quen với tình cảnh như trên, thành thạo lảng sang chuyện khác, hỏi: "Vẫn chưa tìm được Phong Sư đại nhân ư? Chẳng phải Bùi tướng quân vớt bọn họ rồi sao?"

Bùi Minh nhún vai: "Đáng nhẽ vớt được rồi, nhưng một cơn sóng lớn của Thủy Sư huynh đánh tới, thế là lại tách ra."

Sư Vô Độ nói: "Bùi huynh xin đừng nhầm lẫn. Ta không có nổi sóng, mấy thứ dưới biển nối đuôi nhau nhảy ra, huynh vốn không vớt được bọn họ!"

Tạ Liên vội hòa giải: "Đừng kích động đừng kích động, việc đó... Phong Sư đại nhân đi chung với Địa Sư đại nhân, chắc sẽ không có gì nghiêm trọng đâu."

Sư Vô Độ hầm hừ: "Địa Sư? Địa Sư có tác dụng gì! Cao không với tới thấp không bằng lòng, hắn cũng không phải Võ Thần, pháp lực còn chẳng bằng Thanh Huyền." Nói đến đây, dường như mới sực nhớ Sư Thanh Huyền đã mất sạch pháp lực, sắc mặt Sư Vô Độ đanh lại, ngậm miệng không nói nữa. Tạ Liên nghĩ thầm, học thuật có chuyên sâu, tuy Minh Nghi không phải Võ Thần, pháp lực cũng không tính là quá mạnh, nhưng nào có tệ như Thủy Sư nói. Huống hồ lúc ở cửa ải Bán Nguyệt, bản lĩnh mà Địa Sư thể hiện xem như khá ổn, cho dù chưa đến mức thượng đẳng nhưng cũng không quá kém. Bùi Minh cũng nói: "Trước hết đừng lo lắng quá. Chỉ cần không đối đầu với Huyền Quỷ, Địa Sư đại nhân chắc cũng ứng phó nổi."

Hoa Thành cười: "Thiên kiếp đã đuổi theo ngươi đánh vào biên giới Hắc Thủy Quỷ Vực, các ngươi quấy cho vùng nước của hắn loạn cào cào mà còn trông chờ chủ nhân nơi này không phát hiện?"

Bỗng nhiên, Sư Vô Độ biến sắc, đoạn lấy ra một mảnh khóa vàng trường mệnh từ cổ áo. Bùi Minh hỏi: "Thủy Sư huynh, tình hình thế nào?"

Hình như khóa vàng trường mệnh đang rung nhẹ trong lòng bàn tay hắn, Sư Vô Độ nói: "Thanh Huyền ở gần đây... hơn nữa còn bị thương!"

Tạ Liên nhìn mảnh khóa vàng đó, ấy vậy mà giống hệt mảnh hôm nọ Sư Thanh Huyền đeo trên người, sau đó lấy xuống áp trận rồi đánh rơi, bèn hỏi: "Trên người Phong Sư đại nhân còn đeo mảnh khóa trường mệnh đó sao? Ta nhớ hắn tháo xuống rồi mà."

Sư Vô Độ nói: "Ta nhặt về đeo lại cho nó rồi."

Thì ra hai mảnh khóa trường mệnh này được chế tạo từ hai mảnh huynh đệ kim tinh (kim tinh = thạch anh). Khi chúng cách nhau không xa, mà chủ nhân của một trong hai bên chảy máu bị thương, chúng sẽ tương tác lẫn nhau, cách càng gần cộng hưởng càng mạnh. Đây không phải pháp thuật mà là đặc tính của tự nhiên, thế nên không bị pháp trường của quỷ vực ảnh hưởng. Sư Vô Độ tháo khóa trường mệnh xuống khỏi cổ, nắm sợi dây trong tay, giơ ngang trước mặt, chậm rãi xoay một vòng. Lúc hắn xoay về hướng nào đó, khóa vàng đột nhiên rung mạnh hơn.

Đó là hướng rừng rậm, chỉ về vùng trung tâm sâu không lường được của hòn đảo biệt lập này. Sư Vô Độ trầm ngâm: "Bây giờ Thanh Huyền đang ở trên đảo này."

Nói đoạn, hắn vội sải bước về phía rừng rậm. Bùi Minh hiển nhiên đi theo. Tạ Liên cân nhắc một lát, nếu Phong Sư và Địa Sư ở trên đảo, hơn nữa Phong Sư có hiềm nghi bị thương chảy máu, vẫn nên tìm bọn họ trước thì hơn, bèn nói: "Hai vị đại nhân, trong rừng có tiểu quỷ mai phục, cẩn thận đánh lén tập kích."

Hoa Thành cũng đi theo, Tạ Liên vốn định kéo tay hắn, nhưng nhớ đến dáng vẻ thất lễ không ra thể thống gì của mình trong thuyền quan tài khi nãy, tay chìa ra chẳng kiềm được mà rụt về, cuối cùng níu tay áo của Hoa Thành, không dám nhìn sắc mặt của người ta nhiều quá. Bùi Minh lại liên tục ngoái đầu, nhìn hai người họ đầy hứng thú, hỏi: "Huyết Vũ Thám Hoa, Thái tử điện hạ, hai ngươi đúng là như keo như sơn. Một gã Quỷ vương quang minh chính đại đi theo bọn ta như thế, không lo tránh hiềm nghi à?"

Tạ Liên điềm tĩnh đáp: "Bùi tướng quân nói gì vậy? Trong tình huống thế này, đệ ấy đi theo mới là tránh hiềm nghi đấy. Bằng không nếu hai vị đại nhân gặp nguy hiểm lại nghi ngờ đệ ấy đâm lén sau lưng thì đệ ấy biết giải thích thế nào?"

Bùi Minh nói: "Đạt đến cấp Tuyệt rồi, hắn có ở trước mắt bọn ta không thì có gì khác biệt? Dùng thuật phân thân chẳng dễ như bỡn sao?"

Vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng vang sắc nhọn xé gió, Bùi Minh nhấc tay, chụp lấy một mũi tên bắn lén, nói: "Quả nhiên có thứ gì đó, nguy hiểm quá! Thủy Sư huynh, cẩn thận..."

Lời còn chưa dứt, lại nghe "vù vù vù", bảy tám mũi tên bắn lén bay về phía Bùi Minh, đinh đinh đang đang, Bùi Minh giơ kiếm chém rớt một vòng, buồn bực nói: "Cái quái gì thế này?"

Sư Vô Độ cười ha ha: "Bùi huynh, huynh nên tự cẩn thận thì hơn!" Dứt lời tăng tốc bước nhanh hơn.

Nếu chỉ núp trong góc tối bắn tên lén cũng chưa đủ gây sợ, chỉ phiền phức thôi. Dưới sự mất kiên nhẫn, Bùi Minh san bằng lùm cây, không lâu sau xách ra vài con tiểu quỷ, hỏi: "Các ngươi to gan quá nhỉ?"

Mấy con tiểu quỷ trông xanh xao vàng vọt, chỉ là bọn tôm tép cấp thấp nhất, bị vị tướng quân này xách trong tay, dọa cho co rúm thành mấy quả bóng, liên tục xin tha. Dù sao cũng là bọn gác cửa ở nhà người khác, ngăn chặn người ngoài xâm lấn cũng không có gì đáng trách, Bùi Minh dọa nạt vài câu rồi thả chúng đi. Nhưng sau đó lại gặp phải mấy con cực kỳ độc ác xảo quyệt, Bùi Minh dứt khoát bắt chúng nặn thành quả bóng, vừa đập vừa đi. Bốn người rẽ cành tách lá trong khu rừng rậm rạp, chẳng biết đi bao lâu, cộng hưởng của khóa vàng trong tay Sư Vô Độ càng lúc càng mạnh, cuối cùng, bọn họ đi đến một dải đất trống trong rừng rậm.

Trung tâm của khu rừng là một vùng ao hồ, bốn người đi tới đó. Đột nhiên, Bùi Minh lên tiếng: "Huyết Vũ Thám Hoa, ngươi còn tiếp tục đùa giỡn, ta không thể nhịn nữa đâu."

Hoa Thành và Tạ Liên đều nhìn hắn, sau đó nhìn nhau. Bùi Minh cau mày: "Muốn đánh cứ đường đường chính chính ước chiến, Bùi mỗ không chung đường với ba mươi ba thần quan đó, chưa chắc đã sợ ngươi, thỉnh thoảng đẩy mấy cái chẳng hay ho gì đâu."

Hoa Thành nhướn mày: "Ca ca, huynh phải tin rằng không liên quan đến ta."

Tạ Liên nói: "Bùi tướng quân, đệ ấy sẽ không đùa giỡn kiểu nhạt nhẽo vậy đâu."

Bùi Minh ngờ vực: "Thế à?"

Tạ Liên bắt đầu cảnh giác: "Coi chừng là những vật khác trên đảo này tác quái."

Bùi Minh không đáp. Lúc này, Sư Vô Độ thả chậm bước chân, nói: "Ở đây."

Cộng hưởng của khóa vàng trường mệnh mạnh nhất ở chỗ này, vậy chứng minh Sư Thanh Huyền đang ở đây, gần ngay trong gang tấc. Tuy nhiên, nơi đây đã hiện rõ trước mắt, ngoại trừ một cái hồ thì chẳng còn gì khác. Bùi Minh hỏi: "Chẳng lẽ dưới đất có địa cung?"

Sư Vô Độ nhìn mặt nước, Tạ Liên nói: "Cũng có khả năng là ở dưới đáy nước."

Nhưng mà, không thể nhảy bừa xuống hồ ở đảo Hắc Thủy được, biết đâu chừng xuống rồi hết lên nổi. Mặt hồ phẳng lặng không gợn một ngọn sóng, tựa như một mặt gương khổng lồ phản chiếu ánh trăng trắng nhợt trên trời đêm, không sao không mây. Bốn người đi một vòng ven bờ hồ, Tạ Liên đang cân nhắc xem nên thăm dò đáy hồ thế nào, một tiếng hét thảm bất ngờ xuyên thủng trời đêm.

Đi trước nhất là Sư Vô Độ, đi sau cùng là Bùi Minh, ba người phía trước đồng loạt quay đầu lại, kẻ hét thảm chính là tiểu quỷ mà Bùi Minh bắt dọc đường. Thân thể gầy trơ xương của nó đứng thẳng trên đất, nhưng cái đầu lại mất tiêu, máu đen trong cổ phun cao gần cả trượng, đầu bay lên không trung, đang kêu la thảm thiết. Tạ Liên hỏi: "Bùi tướng quân, sao tự dưng ngươi lại giết nó?"

Bùi Minh lại nói: "Không có!" Lời còn chưa dứt, thân hình của hắn chợt sụy xuống, một bên đầu gối quỳ trên đất. Hoa Thành cười hỏi: "Đâu cần hành đại lễ thế chứ?"

Vậy mà sắc mặt của Bùi Minh lại kinh ngạc tột độ, quát: "Thủy Sư huynh, cẩn thận!!!"

Thế nhưng phải cẩn thận cái gì? Ngoại trừ bốn người bọn họ, bên hồ chẳng có gì cả!

Bùi Minh như bị thứ gì vô hình vây hãm, Sư Vô Độ xông tới định giúp đỡ, nhưng trước mắt bỗng xuất hiện một luồng sáng lạnh. Hắn tránh ngay lập tức, nhưng nửa bên má vẫn hiện thêm một vệt máu. Sư Vô Độ đưa tay lau một cái, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Tạ Liên che chở Hoa Thành sau lưng, nói: "Thuật ẩn thân?!"

Cuối cùng cũng giãy khỏi thứ vô hình áp chế mình, Bùi Minh quát: "Tụ lại! Đừng tản ra!"

Sư Vô Độ làm gì quan tâm nhiều thế, ngay khi cảm ứng được khóa trường mệnh lại bắt đầu cộng hưởng, hắn vừa cầm nó đi quanh hồ vừa gọi lớn: "Thanh Huyền! Thanh Huyền!"

Tình cảnh vô cùng hỗn loạn, nhưng trong lúc hỗn loạn đó, Tạ Liên chợt phát hiện một việc hết sức kỳ dị.

Ven bờ hồ trống trải phẳng lặng, chẳng có gì hết. Tuy nhiên, ven bờ phản chiếu trên mặt hồ lại không giống như thế.

Trong hình ảnh phản chiếu, có một tòa nhà đen kịt dựng thẳng ở bờ hồ đối diện. Tòa nhà đó tối tăm u ám, không giống cho người ở mà giống nhà tù hơn. Không có cửa, chỉ có một mảng cửa sổ nóc vòm bị từng hàng song sắt lạnh lẽo phong bế. Một cánh tay tái nhợt thò ra từ song sắt, liều mạng vung vẫy, hình như đang cầu cứu.

Tạ Liên ngẩng phắt đầu lên, nhìn sang bờ đối diện, rõ ràng chẳng có gì hết, Sư Vô Độ đang ở đó giơ khóa trường mệnh. Y lại cúi đầu xuống, ảnh ngược trên mặt hồ đích thực phản chiếu một nhà tù sắt u ám, Sư Vô Độ hiện đang ở trước nhà tù nhìn ngó xung quanh, thế nhưng chẳng nhìn thấy nó.

Tạ Liên buột miệng thốt lên: "Hai vị đại nhân! Tìm được rồi! Nhìn..."

Đúng lúc này, đôi con ngươi của y chợt co rút. Trong hồ Hắc Thủy, phản chiếu một thứ mới.

Một bóng người đen kịt im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng y và Hoa Thành.

__________________

Tác giả nói:

Một ngày nọ, Thái tử vẫn cho rằng mình lãnh cảm phát hiện mình cương rồi ~

__________
Nhấn Mở Bình Luận