Tạ Liên nắm chặt tay, hô hấp hơi hỗn loạn.
Chỉ vì một câu nói. Thật là một cái cớ không thể nào tưởng tượng được, thậm chí còn buồn cười, thế nhưng lúc này y thực sự cười không nổi.
Quốc sư nói: “Dẹp con quái vật qua một bên. Thái tử điện hạ, ngươi có nhớ khi đó ngươi cứu một đứa bé rơi xuống từ tường thành, mang đến Hoàng Cực Quán, ta đã khiếp sợ thế nào không?”
“…”
Tạ Liên lập tức tập trung, nhìn thoáng qua Hoa Thành: “Nhớ rõ! Đứa bé ấy làm sao? Người từng nói nó là…”
Quốc sư nói: “Thiên sát cô tinh!”
*
sao chiếu mệnh, có ý nghĩa khiến người thân xung quanh xui xẻo. Hắn trầm giọng: “Lúc ấy, ta chỉ cảm thấy tà khí trên người đứa bé quá nặng, không giống người bình thường. Sau đó ta tới Đồng Lô, nói chuyện với ba vị bằng hữu mới biết được rằng Đồng Lô không chỉ tạo ra quái vật, nó còn biết nguyền rủa. Giống như ngươi có thể truyền vận may, Đồng Lô cũng có thể tỏa ra vận rủi, len lỏi khắp nơi.”
“Đứa trẻ kia vốn sinh ra vào ngày cực kì xấu, vạn sự tốt lành đều tắc nghẽn, cực kì xui xẻo đến mức xé rách trời. Chỉ e là nó đã hấp thụ tất cả những vận rủi Đồng Lô tỏa ra mới trở nên đáng sợ như thế. Nó vừa xuất hiện, suýt nữa thì phá hủy cả Thái Thương Sơn!”
Tạ Liên càng nghe càng kinh hoàng, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Hoa Thành. Rõ ràng đang nói về chuyện của hắn, chính hắn lại không có phản ứng gì, ngược lại còn mỉm cười với y.
Quốc sư tiếp tục nói: “Dựa vào số mệnh, đứa trẻ kia chắc chắn từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, nếu không phải thì cũng bị cha mẹ bỏ rơi, bị ngược đãi, hành hạ còn hơn là mất cha mất mẹ. Hơn nữa, nó sống không quá mười tám tuổi, còn hại mọi người xung quanh chết sạch, gặp đủ vận hạn, chẳng khác nào sao chổi mang tai họa. Cho nên lúc ấy ta mới giục ngươi đuổi nó đi, đừng đến gần nó…”
Tạ Liên không nghe nổi, liền nói: “Quốc sư! … Đừng nói nữa.”
Quốc sư gật đầu: “Không nói nữa. Ta chỉ muốn lấy ví dụ cho ngươi biết Đồng Lô đáng sợ thế nào.”
Trong lúc Tạ Liên không biết đáp lại ra sao, Hoa Thành lại cười: “Thực ra cũng không thấy đáng sợ cho lắm, chỉ có điều, Quốc sư tính toán cũng rất chuẩn.”
“…”
Tạ Liên nghĩ có lẽ nào Hoa Thành thực sự không sống quá mười tám tuổi, tay liền phát run. Lúc này, có một bàn tay đưa tới, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay y. Tay hai người đều lạnh băng, nhưng đặt lên nhau liền tỏa ra hơi ấm.
Quốc sư nói: “Quân Ngô vẫn luôn đưa ra cho ngươi những thử thách. Dịch mặt người ở Tiên Lạc quốc chính là thử thách thứ nhất.”
“Theo ý của hắn, chỉ cần lúc ấy ngươi chọn phát động dịch mặt người lên Vĩnh An, ngươi liền vượt qua thử thách. Chẳng những hắn sẽ không phế bỏ ngươi xuống, còn sẽ giúp ngươi che giấu, khiến ngươi trở thành truyền nhân tâm đắc của hắn, một bước lên mây, hai bước đảo lộn trời đất.”
“Thế nhưng ngươi lại lựa chọn sai.”
“Trong thời gian ngươi bị phế xuống lần thứ nhất, hắn lại đưa ra thử thách, vậy mà ngươi vẫn chưa cho hắn một đáp án vừa ý. Đó cũng là lý do ngươi vừa phi thăng, hắn lập tức đánh ngươi rơi xuống.”
Trong đầu Tạ Liên chợt hiện lên một khuôn mặt tái nhợt đang mỉm cười, dừng một chút, y thấp giọng: “Thật ra là do chính ta yêu cầu.”
Hoa Thành nói: “Ca ca, tin ta. Kể cả huynh không yêu cầu, hắn cũng có trăm ngàn biện pháp khiến huynh đi xuống.”
Tạ Liên thở dài: “Dù sao thì, Bạch Vô Tướng cũng là do hắn đánh bại.”
Hoa Thành nói: “Nhưng cũng không đánh chết.”
Tạ Liên nói: “Dĩ nhiên là vậy rồi.”
Quốc sư tiếp tục: “Bạch Vô Tướng đương nhiên có thể giết ngươi, nhưng căn bản, hắn không muốn. Trái lại, hắn còn rất thích ngươi, không thể để ngươi chết, nhất định phải biến ngươi thành hình mẫu hắn mong đợi.”
Hoa Thành thêm vào: “Giết huynh thì bản thân hắn cũng không đạt được mục đích. Huynh cứ mang suy nghĩ thế này mà chết đi, vĩnh viễn không chịu thay đổi, hắn càng không thể chịu nổi.”
“Bạch Vô Tướng thì không có lý do gì để buông tha cho huynh, thế nhưng một Võ thần đại đế hạ phàm, đánh đuổi yêu ma, hết sức cứu giúp huynh, đây chẳng phải là một phương pháp tốt sao? Bằng cách đó, huynh lại càng thêm tin tưởng, cảm kích hắn.”
“Vậy mà, cả hai lần hắn đều không thành công, trong lòng chắc chắn không thoải mái chút nào.”
Quốc sư nói: “Lần thứ hai ngươi bị phế xuống, lưu lạc dưới nhân gian, hắn đã có rất nhiều cơ hội, chậm rãi ‘dạy dỗ’ ngươi, chậm rãi chờ ngươi đổi ý. Theo ta quan sát, hắn đã bình tĩnh trở lại. Thế nhưng một chút sự bình tĩnh ấy cuối cùng cũng bị đánh vỡ.”
“Ngươi phi thăng lần thứ ba.”
“Một bãi bùn lầy, đảo qua đảo lại cũng vẫn thế, nhưng mà ngươi lại cố tình phá vỡ dự định của hắn, lại một lần nữa phi thăng, hơn nữa vẫn giữ nguyên bộ dáng trước kia, một chút cũng không thay đổi…”
“Ta không biết hắn thấy vậy sẽ có suy nghĩ gì, nhưng ta cảm thấy hắn nhất định sẽ lại thử thách ngươi.”
Hoa Thành nói: “Xem lại những hành động của hắn thì sẽ biết. Ca ca, huynh nhớ kĩ một chút, từ khi huynh phi thăng lần thứ ba đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Liên tập trung, suy ngẫm một lát rồi trả lời: “Chuyện thứ nhất là ở núi Dữ Quân, bắt được nữ quỷ Tuyên Cơ.”
“Ban đầu ta cũng không tìm được Quỷ Tân Lang, trên đường tự nhiên gặp thai linh hát đồng dao chỉ dẫn, chắc chắn là do hắn bày mưu đặt kế. Nhưng ta cho rằng, cái này là hắn giúp đỡ ta.”
Hoa Thành nói: “Chẳng qua giúp huynh hoàn thành nhiệm vụ thôi. Hậu quả trực tiếp là bắt được nữ quỷ Tuyên Cơ, vậy hậu quả gián tiếp là gì?”
Tạ Liên do dự: “… Chọc vào tình nhân cũ của Bùi tướng quân, mang đến cho hắn một chút phiền toái?”
Quốc sư nói: “Đây có thể xem như một vấn đề nhỏ. Nếu ngươi biết sẽ đắc tội với Bùi Minh, ngươi sẽ dùng cách khác để giải quyết chứ? Ví dụ như, thông linh gọi Bùi Minh xuống, hoặc để mặc Tuyên Cơ tiếp tục làm loạn ở khu vực nhỏ, không gây rắc rối lớn.”
Tạ Liên xấu hổ: “Cái này… Nói thật, về sau ta mới biết chuyện có liên quan đến Bùi tướng quân. Lúc ấy nữ quỷ lấy mạng nhiều người như vậy, cung đã căng dây, không thể không bắn, chẳng kịp suy nghĩ có đắc tội với ai hay không.”
Hoa Thành hơi hơi mỉm cười: “Ca ca, huynh đã đưa ra lựa chọn đúng.”
Hắn vuốt vuốt tóc, nói tiếp: “Chuyện thứ hai, một cái vỏ rỗng giả người tìm đến Bồ Tề Quan, dẫn huynh tới Bán Nguyệt quốc. Thân xác đó do ai phái tới thì khỏi phải nói, hậu quả của chuyện này là gì?”
Tạ Liên nói: “Đá tiểu Bùi tướng quân xuống, chặt đi cánh tay phải của Bùi tướng quân.”
Hoa Thành nói: “Ca ca, huynh xem, cả hai việc này đều khiến thế lực của Bùi Minh giảm sút, còn đều là đắc tội Bùi Minh. Quân Ngô hoàn toàn không ra mặt, thù oán đều đổ lên đầu huynh, lại vẫn khiến huynh cảm kích hắn.”
“…”
Hoa Thành nói tiếp: “Đoán không sai, sau tám trăm năm, hắn vẫn luôn theo dõi huynh. Khi ca ca ở Vĩnh An làm Quốc sư, đã dạy dỗ Lang Thiên Thu, e là hắn cũng biết. Vậy mà hắn vẫn phái huynh cùng Lang Thiên Thu làm nhiệm vụ, ta thấy không có ý tốt.”
Quốc sư kinh ngạc: “Từ từ. Điện hạ, ngươi đi làm Quốc sư Vĩnh An? Ngươi đã dạy Lang Thiên Thu?”
Tạ Liên đáp: “Phải…”
Quốc sư hỏi lại lần nữa: “Ngươi chính là Quốc sư Phương Tâm???”
Tạ Liên hơi ái ngại: “Phải… Có vấn đề gì sao?”
Quốc sư nói: “Nếu hắn đã biết chuyện này, nhất định sẽ thật sự tức giận với ngươi.”
Hoa Thành tiếp tục: “Bạch Thoại Chân Tiên cũng là một chuyện. Ca ca, huynh vốn không muốn nhúng tay, cuối cùng vẫn bị liên lụy vào, cũng may không lún quá sâu.”
“Mấy trăm ngư dân ở biển Nam Hải bị cuốn vào trận bão độ kiếp, không phải do Hắc Thủy, cũng không phải do Sư Vô Độ, ngoại trừ bọn họ ra, còn ai có thể làm được?”
Điểm lại từng vấn đề Tạ Liên mới phát hiện, từ khi y phi thăng, mỗi một bước đi có lẽ đều do Quân Ngô theo dõi, sắp đặt.
Hoa Thành nâng tay, nói: " Ta đoán, hắn làm như vậy một mặt là do tâm tính quỷ dị, không ngừng muốn đưa ra thử thách, thử xem huynh đã thay đổi thế nào, chờ mong huynh có thể làm theo lý tưởng của hắn. Mặt khác, e là hắn muốn lợi dụng huynh, làm suy yếu thế lực của các thần quan.”
“Trước đây, thần quan Thiên giới đã trở thành nỗi ám ảnh của hắn, khiến hắn luôn đề cao cảnh giác, đối với cái gì cũng khống chế tuyệt đối, không cho bất cứ kẻ nào uy hiếp đến thế lực và địa vị của hắn, càng không cho thần quan nào vượt lên trên hắn. Hơn nữa, ta nghĩ…”
Tạ Liên cùng lúc nghĩ tới đó: “Cái gì?”
Hoa Thành nói: “Việc Sư Vô Độ đổi mệnh của Sư Thanh Huyền, cả việc Hắc Thủy lẻn vào thượng thiên đình làm gián điệp, chẳng lẽ hắn không biết gì hết.”
Trong lòng Tạ Liên đúng là đang nghĩ tới cái này.
Chẳng lẽ Quân Ngô ngồi ở vị trí tối cao lại không biết mấy việc này sao? Không có khả năng.
Hồ sơ chuyển đến từ điện Linh Văn, hắn đều có thể trực tiếp xem xét, nếu như có cái nào là giả chắc chắn sẽ nhận ra.
Có lẽ, ngay từ đầu hắn đã biết chuyện, chỉ là địa vị của Thủy sư lúc ấy không uy hiếp đến hắn, sự việc mới không bị phanh phui. Nếu sớm bị phanh phui, Sư Vô Độ bị phế xuống, sẽ lại xuất hiện một Thủy sư mới. Thủy sư mới thì sẽ không có nhược điểm để bị hắn nắm thóp.
Thủy sư phạm tội lớn như vậy, giấu trời qua biển, bình yên vô sự nhiều năm, về sau có chỗ đứng ở Thiên đình mới bị bại lộ chuyện cũ, bị Hạ Huyền chặt đầu.
Nếu Quân Ngô muốn diệt trừ Thủy sư, căn bản không cần tự mình động thủ. Hắn chỉ cần lẳng lặng nhìn Thủy sư càng ngày càng gây nhiều chuyện, không kiêng nể gì, nắm lấy điểm yếu của Sư Vô Độ nói cho Hạ Huyền.
Hạ Huyền đương nhiên sẽ báo thù cho cái chết của hắn và gia đình hắn.
Hoa Thành nói: “Kể cả chuyện Quân Ngô hội tụ vạn quỷ ở Đồng Lô, luyện ra tuyệt thế Quỷ Vương, có lẽ cũng là bởi vì…”
Tạ Liên phục hồi tinh thần: “… Khống chế quyền hành.”
Hoa Thành nói: “Phải. Một mặt, hắn rất vui lòng nhìn tuyệt cảnh Quỷ Vương xuất thế, làm hại nhân gian, mặt khác, chỉ cần có thứ làm hại nhân gian, sẽ có người cầu nguyện.”
Mà chỉ cần có tín đồ cầu nguyện, pháp lực của thần linh sẽ càng cường mạnh!
Quốc sư thở dài: “Mỗi lần Đồng Lô khai mở, bốn người chúng ta đều sẽ đi ngăn chặn, nhưng không phải lần nào cũng thành công. Lần khai mở này lại càng… quá sức.”
“Những oán linh bay ra từ Đồng Lô, hắn chỉ giết một phần nhỏ, dùng Rút Ngàn Dặm Đất đưa phần còn lại ra ngoài, lại phái tất cả mọi người đi dẹp loạn, còn hắn ở lại tiêu hủy một vài đồ vật. Hắn đoán được ta sẽ đi tìm ngươi, xử lý xong chuyện trong Đồng Lô liền đuổi theo, quả nhiên bắt được ta.”
“Ta nghĩ không còn cách nào quay đầu. Chuyện về Ô Dung quốc đã bị phơi bày, dựa vào tính cảnh giác của hắn, chắc chắn lại muốn thay đổi Thiên giới thêm lần nữa. Các ngươi lại không hay biết mình sắp bị vùi xác xuống dưới Tiên Kinh. Vừa hay tiểu tử Phong Tín mang theo Hồng Kính bên người, ta liền liều chết thử một lần.”
“Thực ra pháp lực của hắn càng ngày càng mạnh, Hồng Kính không còn khả năng chiếu ra mặt thật của hắn. Thế nhưng trước đó không lâu, hắn đánh nhau với ba tòa núi quái, vô tình làm mặt người bị lộ ra.”
“Không còn gì nữa, ta đã nói hết rồi. Ngươi còn gì muốn hỏi sao, điện hạ.”
Tạ Liên đang suy ngẫm, Hoa Thành liền nói: “Ta có. Quốc sư, ngươi còn nhớ tiếng Ô Dung sao?”
Quốc sư đáp: “Ô Dung quốc đã bị lãng quên, không còn ai dùng chữ viết hay tiếng Ô Dung nữa, cho nên ta cùng ba vị bằng hữu đã học ngôn ngữ mới, nếu không sẽ chẳng biết được Thái tử điện hạ muốn nói gì, đối phó với mấy loại yêu ma quỷ quái cũng có nhiều khó khăn. Nhưng dù sao ta vẫn nhớ rõ, chỉ là ít khi dùng.”
Hắn thản nhiên nói: “Cũng không quá muốn dùng.”
Tạ Liên nhớ tới, khi đó Quốc sư nói với núi quái là “Thái tử điện hạ không cứu nổi nữa rồi”, “Hắn sắp thức tỉnh rồi”, thực ra không phải nói tới y mà là nói tới Lang Huỳnh, dọc đường đi đều hấp thu ma lực khôi phục cho Bạch Vô Tướng.
Cò những con thi chuột biết nói tiếng Ô Dung, có lẽ chúng đã lấy được ký ức của vài người, quả nhiên lấy trúng ký ức của Quân Ngô cùng Bạch Vô Tướng.
Mà ở hang Vạn Thần, để tạo ra hai vỏ rỗng giả làm Phong Tín, Mộ Tình, đối với Bạch Vô Tướng chắc chắn không phải việc gì khó. Bởi vì Quân Ngô hiểu bọn họ rõ như lòng bàn tay!
Tạ Liên nói: “Hắn… có lẽ vẫn luôn muốn làm ta tưởng rằng ta hoặc một phần hồn phách của ta chính là Thái tử Ô Dung.”
Quốc sư nói: “Hắn đương nhiên muốn thế. Nếu không thể giấu được sự tồn tại của Ô Dung quốc, đồng thời ai cũng thấy Thái tử Tiên Lạc và Thái tử Ô Dung rất giống nhau, đổ mọi chuyện lên đầu ngươi là cách không thể nào tốt hơn.”
“Hơn nữa, chỉ cần ngươi tự hoài nghi, hoài nghi chính hành động và mục đích của bản thân mình, hắn liền có thể biến ngươi thành hình mẫu hắn mong muốn.”
“Nếu ngươi cho rằng ‘Ta chính là Thái tử Ô Dung’, chỉ sợ ngươi lặp lại vận mệnh của hắn còn thảm hơn nữa. Là hắn chủ động dẫn đường cho ngươi, muốn ngươi đi qua con đường của hắn mà không mắc phải sai lầm giống hắn.”
“Hắn không thể chịu đựng được, ngươi với hắn giống nhau như hai giọt nước, vậy mà con đường ngươi chọn lại khác hắn.”
Một lúc sau, Hoa Thành mới lên tiếng: “Đã nói rồi, một chút cũng không giống.”
Quốc sư chuyển hướng sang hắn: “Ngươi… Thằng nhóc này, ngươi bị làm sao vậy?”
Tạ Liên ngẩn ra, thầm nghĩ: “Làm sao cơ?”
Quốc sư tưởng chừng không nhịn nổi, vén tay áo, lên giọng với Hoa Thành: “Vừa rồi ta nói một lúc lâu, thằng nhóc này cười cười cái gì, một chút chân thành cũng không có. Đừng tưởng rằng ngươi là tuyệt cảnh Quỷ Vương liền dám nói chuyện vô lễ với ta. Tuyệt cảnh Quỷ Vương đúng là rất quý hiếm, nhưng ta đã bao nhiêu tuổi rồi ngươi có biết không? Trưởng bối cỡ tuổi như ta lại càng quý hiếm hơn.”
“…”
Hoa Thành nhướn mày.
Tạ Liên xoa xoa ấn đường, nói: “Sư phụ à, Tam Lang cũng không phải vô lễ, hắn chỉ là…”
Hắn chỉ là quen giả cười đối với người khác.
Quốc sư ra hiệu Hoa Thành không cần đến gần, lại kéo Tạ Liên qua một bên, nghiêm túc nói: “Thái tử điện hạ, ta thấy rồi.”
Tạ Liên hỏi: “Hả? Người thấy cái gì?”
Quốc sư nói: “Thấy các ngươi làm gì phía trên tượng thần.”
Tượng thần? Làm gì phía trên cơ? Tạ Liên suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên trong đầu kêu ‘ong’ một tiếng.
Mượn pháp lực!
Tạ Liên ho khụ khụ không ngừng: “Không phải… Đấy chỉ là mượn pháp lực… Không, thật ra cũng không chỉ mượn pháp lực, tóm lại là…”
Quốc sư càng nói thêm lời thấm thía: “Điện hạ, ngươi sao lại thành ra thế này? Chẳng lẽ, bởi vì ngươi tu đạo đã lâu, không được gần nữ sắc, ngươi liền đổi thành...???”
“…”
Tạ Liên điên cuồng xua tay: “Không phải vì lý do này!”
Quốc sư hoài nghi: “Vậy… Chẳng lẽ là… do trời sinh? Cái này… Ta chưa từng nghĩ tới. Được rồi… Tốt thôi, điểm này của ngươi quả thật không giống hắn…”
Tạ Liên: “??? Từ từ… Cũng không phải thế!!”
Quốc sư thở dài: “Ngươi không phải sợ, điện hạ, ta không phải muốn trách mắng ngươi. Chuyện mà ta không hiểu, ta sẽ không dạy dỗ ngươi. Huống hồ ngươi gặp chuyện gì ta đều biết, còn ngại chuyện này sao?”
“Cả trai lẫn gái đều không sao cả, chỉ cần ngươi thích là được rồi.”
Tạ Liên xoa đến nỗi ấn đường hơi đỏ bừng, nhỏ giọng: “Phải… Là ta thật sự thích…”
Quốc sư lại buồn bực nói: “Ta không phải chê mắt nhìn người của ngươi không tốt, thực ra cũng khá tốt, đại cô nương, tiểu cô nương đều thích khoản này, nhưng mà tuyệt cảnh Quỷ Vương thật sự rất hung dữ đấy. Điện hạ, ngươi có thể biết rõ, loại người này một khi đã quấn lấy ngươi, ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc ném hắn đi.”
Tạ Liên bám chặt lấy tay Quốc sư: “Hả, sư phụ, người từ từ đã…”
Quốc sư gật gật đầu: “Tuyệt đối không sai. Ta nói cho ngươi biết, ta vừa trông thấy tên Huyết Vũ Thám Hoa này, ta liền biết mệnh của hắn hung đến chín khúc mười tám cong, như núi đè lên núi cao, tà khí ập vào mặt người đối diện đến hít thở không thông, quả thực chính là…”
Hoa Thành ở phía sau bọn họ, ung dung nói: “Quả thực chính là thiên sát cô tinh, đúng không?”
Vừa rồi Tạ Liên đã cố gắng ngăn cản Quốc sư nói tiếp, nhưng vẫn không thành công. Y che kín mặt, lẳng lặng đi tới bên Hoa Thành cọ cọ.
Hoa Thành mỉm cười, ôm lấy y, nhướn mày: “Ta cười rất không chân thành. Thế nhưng, làm trò trước mặt người ta, nói người ta là thiên sát cô tinh, tai họa giáng thế, sao chổi xui xẻo, mồ côi cha mẹ, sống không quá mười tám tuổi… cũng không quá thích hợp, phải không?”
“?”
Hai mắt Quốc sư dần dần trợn to: “… Ngươi…là…?”