*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*U minh = u tối, cõi âm.
Mà ở trên bờ, sau lưng bọn họ, vẫn không có bóng người nào!
Tạ Liên vẫn xách theo Phương Tâm suốt một đường, vừa thấy cảnh tượng đó, y lập tức trở tay đâm một nhát. Rõ ràng bóng đen đã bị y đâm trúng, nhưng cứ như đâm trúng gợn nước, tản ra một làn sóng lăn tăn rồi biến mất tại chỗ. Hoa Thành cũng khẽ nghiêng đầu, nhíu mày nhìn theo hướng bóng đen biến mất. Ngay sau đó, ảnh ngược phản chiếu trên mặt nước xuất hiện càng nhiều hình người mờ ảo, từng gương mặt trắng bệch và từng đôi tay tái nhợt là điểm bắt mắt duy nhất của bọn họ giữa đêm đen. Tạ Liên vung một đường kiếm, quát: "Bùi tướng quân! Đến bên hồ đi, nhìn ảnh ngược! Ảnh ngược trên mặt nước có thể phản chiếu những thứ đó!"
Nếu không phải đang ở trong quỷ vực, đám tiểu quỷ này căn bản không đến gần thần quan được. Vừa rồi Bùi Minh không nhìn thấy kẻ địch, bây giờ phát hiện ra mánh khóe, hắn nhìn chằm chằm mặt nước, xoẹt xoẹt hai nhát xử đẹp đám quỷ ảnh vây quanh mình. Cuối cùng Sư Vô Độ cũng chú ý đến chỗ khác thường của ảnh ngược, hắn quỳ gối bên hồ, cúi đầu gọi: "Thanh Huyền? Đệ ở đó hả?!"
Dòng nước tối đen như mực, ngục sắt cũng tối đen như mực, chúng dung hòa thành một thể, khó mà phát hiện được, chỉ có cánh tay đó màu trắng thôi. Lát sau, một gương mặt thình lình ló ra giữa song sắt, đúng là Sư Thanh Huyền!
Hình như Sư Thanh Huyền cũng chẳng nhìn thấy Sư Vô Độ ở ngoài ngục sắt, hai tay nắm song sắt, liều mạng chen đầu ra ngoài, rặt một vẻ khiến người ta sởn gai ốc, trông như đang la lớn kêu cứu, nhưng chẳng truyền được chút thanh âm nào. La chưa được bao lâu, đột nhiên có năm sáu cánh tay khô quắt bấu víu đầy đầu, mặt, cổ và vai hắn, cứ thế kéo hắn xuống!
Thấy vậy, Sư Vô Độ mắng một tiếng rồi chực nhảy xuống nước, Bùi Minh kéo hắn lại, nói: "Thủy Sư huynh không được đâu! Làm sao huynh biết đây không phải cạm bẫy? Nước ở Nam Hải không điều động đến được, huynh thân là thuỷ thần quan lại nhảy vào vùng nước của kẻ khác, thế khác nào người là dao thớt huynh là thịt cá?"
Sư Vô Độ vỗ vai Bùi Minh, chỉ nói một câu: "Vậy phiền huynh ở ngoài trông chừng giúp ta." Dứt lời đẩy Bùi Minh ra, tung người nhảy vào hồ Hắc Thủy!
Sư Vô Độ vừa xuống nước thì không nổi lên nữa, Bùi Minh gọi: "Thủy Sư huynh!" Nhưng lại chẳng thể xuống theo, đơn giản vì hắn thừa biết, đoán chừng dưới hồ có một "ranh giới". Tương tự một ít cơ quan được thiết lập trong cổ mộ, người ngoài xông vào có thể mở cửa mộ từ bên ngoài, nhưng một khi vào rồi, cửa mộ sẽ tự động đóng lại, không mở được từ bên trong, những kẻ trộm mộ cứ thế bị nhốt chết trong đó, khó đảm bảo "ranh giới" này không có thiết lập giống vậy. Tạ Liên nói: "Bùi tướng quân! Ngươi đừng xuống dưới, bây giờ bên chân ngươi đã có thi thể, mau trở lại bãi biển đóng quan tài chuẩn bị rời khỏi đây đi, ta xuống dưới cho!"
Bùi Minh hỏi: "Thái tử điện hạ? Ngươi được không đó!"
Tạ Liên nói: "Pháp lực của ngươi đến đây cũng giảm kha khá rồi, chúng ta cũng ngang ngửa nhau thôi, đánh tay đôi ta nhiều kinh nghiệm hơn ngươi!"
Bùi Minh lại nhìn Hoa Thành bên cạnh Tạ Liên, nhớ đến việc Hoa Thành có thể nổi trên mặt nước, so ra sự hữu dụng của hai người này ở đây chỉ lớn hơn chứ chẳng thể nhỏ hơn mình, thế là không nói thêm một câu dư thừa nào, xách thi thể tiểu quỷ dưới đất chạy ra khỏi rừng. Tạ Liên ngoảnh đầu nói: "Tam Lang, cứ cho ta mượn một chút pháp lực đi... một chút, một chút là đủ rồi!"
Hoa Thành không nói tiếng nào, vỗ nhẹ sau hông y một cái. Đầu kiếm Phương Tâm tức thì quét ra một luồng sáng trắng như cột trụ khổng lồ, đám tiểu quỷ vây đánh sau lưng ăn một kích chết tại chỗ. Tạ Liên nghẹn lời giây lát rồi vội vàng thu kiếm, nói: "Ta đi đây!"
Hai người đồng thời nhảy xuống nước. Tuy nhiên dưới đáy hồ Hắc Thủy, ngoại trừ nước hồ lạnh buốt giá, thế mà chẳng có gì lạ thường, hơn nữa còn khác với câu "vào nước tự khắc chìm" của Hắc Thủy Quỷ Vực, rõ ràng con người có thể nổi trên nước này, chẳng khác gì nước hồ bình thường cả. Trong lòng cảm thấy kỳ quặc, Tạ Liên bèn chủ động bơi xuống, chẳng mấy chốc đã bơi tới đáy hồ. Dưới nước không thấy cơ quan gì kỳ dị, cũng chẳng thấy Phong Sư và Thủy Sư. Tạ Liên nhíu mày suy tư một hồi rồi bơi ngược lên trên. Qua giây lát, y trồi khỏi mặt nước, hít vài hơi khí, lau nước hồ trên mặt, bấy giờ mới phát hiện, cảnh tượng bên bờ đã khác rồi!
Bên hồ Hắc Thủy xuất hiện thêm một tòa ngục sắt, chính là tòa khi nãy có trong ảnh phản chiếu trên mặt nước.
Nhưng ngoại trừ thứ đó, khung cảnh còn lại bên hồ vẫn giống hệt như trước, chưa kể không khí quá mức tĩnh lặng, trái lại còn tăng thêm phần quỷ dị. Sư Vô Độ đã lên bờ, đang vơ một tảng đá lớn, tức tối đập cái khóa to đùng của ngục sắt. Sư Vô Độ là thuỷ thần quan, hiện giờ đã vào lãnh địa của cao thủ thủy pháp khác, không điều động được nước ở khu vực của mình, nào khác gì mãnh thú bị nhổ răng và rút móng. Tạ Liên và Hoa Thành lần lượt leo lên, Sư Vô Độ vừa thấy Tạ Liên thì hai mắt sáng lên, giơ tay gọi: "Võ Thần! Đến đúng lúc lắm! Mau lên, dùng cách của Võ Thần các ngươi xử nó đi!"
"..."
Tạ Liên nhủ thầm, lần này mọi người đã biết ưu điểm của Võ Thần rồi, y lẳng lặng bước lên tung một cú đá, cái khóa to đùng theo đó mà gãy. Thêm một cú nữa, cửa ngục mở toang. Sư Vô Độ vội xông vào gọi: "Thanh..."
Nào ngờ hắn còn chưa xông vào, một đám người ở bên trong đã nhào ra trước, khóc la inh ỏi: "Hú hú hú hú a a a a hu hu hu hức hức hức!"
Đám người kia ai nấy cũng đầu bù mặt bẩn, gầy trơ cả xương, hai mắt vô hồn, áo không đủ che thân, bẩn thỉu như thể mười năm chưa tắm, từng hàng xương sườn nhô lên trước ngực, hai tay vơ loạn xạ, đấm ngực giậm chân, đáng sợ tột cùng, miệng còn kêu oai oái, cứ như một dòng nước đục cuồn cuộn tuôn ra, Sư Vô Độ quả thật kinh ngạc đến sững người.
Có điều những người này chỉ tháo chạy chứ không bám riết, thế nên Sư Vô Độ ngẩn ra chốc lát rồi mặc kệ, tiếp tục xông vào bên trong: "Thanh...!"
Chưa xông được mấy bước, dưới chân bỗng dưng lảo đảo, nền đất thế mà trơn tuột, suýt thì ngã sấp mặt. Hơn nữa trong ngục sắt còn tỏa mùi tanh tưởi khó tả, Tạ Liên ở ngoài chưa vào cũng ngửi được nên ngừng thở luôn. Sư Vô Độ thì dùng tay áo che mũi miệng, tiếp tục xông vào trong, cuối cùng cũng gọi ra tiếng: "Thanh Huyền?!"
Trong ngục tối như bưng, láng máng nghe được tiếng khóc nghẹn ngào và tiếng xì xào quái gở. Hồi lâu sau, một giọng nói cất lên: "...Ca..."
Quả nhiên, Sư Thanh Huyền đang ngã ngồi tại chỗ sâu nhất trong ngục sắt, tựa vào một mặt tường. Trên tường là một dải cửa sổ nóc vòm duy nhất trong nhà ngục, ánh trăng lọt vào từ ngoài cửa sổ rọi cho cả người hắn trắng bệch. Mà bên cạnh Sư Thanh Huyền, một lũ quái nhân bẩn thỉu dơ dáy đang vây đầy. Có kẻ lở loét khắp người, có kẻ bắt chước heo tru tréo, có kẻ xem mình là gà đang mổ thóc, có kẻ ôm lấy Sư Thanh Huyền vừa khóc rống vừa gọi hắn là cục cưng, ấy vậy mà điên hết cả lũ.
Tốt xấu gì lúc trước cũng là bậc thần quan, đời này Sư Thanh Huyền chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh như thế. Sư Vô Độ đi tới tung ngay một chưởng, quát: "Cút ngay! Đám quỷ gì thế này!"
Tuy hai anh em mang vẻ ngoài giống nhau, song khí thế lại hoàn toàn khác biệt. Hiện tại pháp lực giảm mạnh, ương ngạnh chỉ càng tăng thêm, đám người điên bị dọa cho ôm đầu chạy trối chết, Tạ Liên không khỏi sinh lòng thương hại, Sư Thanh Huyền cũng nói: "Ca, đừng đánh nữa, mấy kẻ này không phải tiểu quỷ. Mấy kẻ này... đều là người sống!"
Chính xác là thế, tuy những người này trông còn giống quỷ hơn cả quỷ, nhưng nhìn kỹ lại, đích thực đều là người sống. Tạ Liên không khỏi sửng sốt, nhủ thầm: "Tại sao Hắc Thủy Huyền Quỷ phải nhốt một đống người như thế ở đây chứ?"
Sư Vô Độ chẳng buồn quan tâm những việc này, một tay giơ khóa vàng trường mệnh, một tay nắm cánh tay Sư Thanh Huyền, hỏi: "Đệ đến đây bằng cách nào? Đệ bị thương ở đâu?"
Người ngợm Sư Thanh Huyền đúng là bẩn như chuột, trên chân chảy chút máu, nhưng hình như không có gì nghiêm trọng, nói: "Bọn đệ cũng không biết đến đây bằng cách nào nữa, một cơn sóng đánh tới làm ngất xỉu, lúc tỉnh lại đã đến đây rồi. Đệ chỉ bị thương nhẹ thôi, không sao đâu! Minh huynh bị thương nặng hơn."
Bấy giờ mọi người mới phát hiện, Minh Nghi đang nằm ở một bên, sắc mặt cực tệ, nhưng không phải tệ kiểu khó chịu mà vừa xanh vừa tím, xen kẽ luân phiên. Tạ Liên hỏi: "Địa Sư đại nhân bị sao thế?"
Sư Thanh Huyền nói: "Hình như bị thứ gì dưới biển cắn trúng, răng và gai của mấy con cá xương đều mọc rêu xanh, cái nào cũng có độc! Ta lấy hết thuốc mang trên mình cho huynh ấy dùng rồi, nhưng mà... hic."
Tạ Liên ngồi xổm xuống, vốn định xem xét kỹ lưỡng, nhưng suýt nữa đã bị mùi tanh tưởi nơi đây làm ngạt xỉu. Nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy vài chiếc thùng gỗ đặt ở đó, trong thùng toàn là nước thải, bốc đầy mùi ôi thiu meo mốc, còn có mùi hôi thối của vết loét và mủ máu, thậm chí tình nghi còn có mùi gớm ghiếc của cái bô mấy tháng chưa đổ.
Sư Vô Độ cũng nhịn hết nổi, mắng: "Sở thích quái đản khiến người ta buồn nôn thế này, coi bộ phẩm vị của gã Hắc Thủy Trầm Chu cũng chẳng ra làm sao. Thanh Huyền, chúng ta đi thôi!"
Sư Vô Độ kéo Sư Thanh Huyền dậy dìu ra ngoài, Sư Thanh Huyền lại nói: "Đệ vẫn khỏe, không cần dìu." Nói đoạn đỡ Minh Nghi dậy, bấy giờ mới chậm rãi rời khỏi ngục sắt.
Tiếc rằng đến dễ đi khó, con đường băng qua ranh giới của hồ Hắc Thủy đã đóng kín. Xuống nước mấy lần rồi lại trồi khỏi mặt hồ, cảnh vật vẫn không hề thay đổi, chứng minh bọn họ thật sự bị kẹt trong phạm vi hồ Hắc Thủy, không thể nào đi ra.
Sư Thanh Huyền hỏi: "Bùi tướng quân đâu?"
Sư Vô Độ nói: "Ta bảo Bùi huynh ở lại bên ngoài, chắc hắn cũng sẽ nghĩ cách thôi."
Tạ Liên lên tiếng: "Ta bảo Bùi tướng quân đi đóng thuyền quan tài trước, chờ các ngươi ra ngoài tiện bề lên đường ngay."
Sư Vô Độ nói: "Nếu hắn đóng xong thuyền quan tài, về báo tin trước rồi quay lại tìm chúng ta cũng được."
Thế nhưng Minh Nghi đã bị thương, mặc dù chưa biết độc tính lợi hại cỡ nào, vẫn nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, sợ rằng không chờ được lâu thế. Suy nghĩ một hồi, Tạ Liên hỏi: "Tuy vị Hắc Thủy Huyền Quỷ này ẩn cư ngoài biển khơi, nhưng bản thân hắn đâu thể nào vĩnh viễn không ra ngoài. Chẳng lẽ mỗi lần muốn ra ngoài, hắn phải băng qua cả vùng Hắc Thủy Quỷ Vực mới được sao?"
Sư Vô Độ nói: "Phải, ngươi nói rất đúng. Chắc chắn trên đảo này có một nơi dùng được Rút ngàn dặm đất."
Lẽ ra Sư Vô Độ đối xử với Tạ Liên không có gì khác biệt, nhưng bây giờ cùng trải qua kiếp nạn, Tạ Liên lại năm lần bảy lượt cứu Sư Thanh Huyền, hiển nhiên hắn cũng bắt đầu nhìn Tạ Liên bằng ánh mắt khác, vì vậy không tiếc lời tán thành. Lúc này, Minh Nghi khẽ nhấc một tay, Sư Thanh Huyền hỏi: "Minh huynh? Huynh muốn nói gì?"
Dường như để tiết kiệm sức lực, Minh Nghi vẫn không mở miệng, chỉ nhấc tay cao hơn. Mọi người nhìn theo hướng Minh Nghi nhấc tay, chỉ thấy một tòa kiến trúc đen kịt dựng thẳng ở sâu trong rừng rậm.
Minh Nghi thả tay xuống, giọng khản đặc: "Chỗ đó... là để làm gì, các ngươi biết không?"
Tạ Liên đáp: "Không biết. Ban đầu chúng ta đến đây không hề nhìn thấy nó."
Sư Vô Độ nheo mắt: "Chắc đó là U Minh Thủy Phủ của gã Hắc Thủy Huyền Quỷ đấy."
Theo lời đồn, nơi cư trú của Hắc Thủy Huyền Quỷ gọi là "U Minh Thủy Phủ". Kết luận xong, Sư Vô Độ nói: "Đi thôi."
Hắn thế mà chẳng hề kiêng dè, xuất phát thẳng đến đó. Tuy rằng có vẻ lỗ mãng, nhưng với tình huống trước mắt, ngoại trừ đi thì còn cách nào nữa?
Nếu nói vừa rồi bọn họ vẫn đang lượn quanh sân nhà người ta, vậy bây giờ sắp xông vào cửa nhà người ta luôn rồi. Tạ Liên thì thầm với Hoa Thành: "Tam Lang, nếu đệ thấy không tiện thì đừng theo."
Sắc mặt Hoa Thành cũng đanh lại: "Đi nhanh đi, ca ca, mau sớm rời khỏi đây."
Tạ Liên gật đầu, không nói nữa, nhưng y lờ mờ nhận ra, dường như Hoa Thành có điều kiêng kỵ. Hơn nữa không phải kiêng kỵ chủ nhân nơi này, mà là thứ khác.
Lòng y cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhớ lại thật nhiều nghi vấn tích góp qua thời gian dài, y không khỏi có cảm giác bất an. Không lâu sau, bọn họ mặc kệ lũ quái nhân điên điên khùng khùng chạy tán loạn bốn phía, băng qua rừng rậm, đi đến trước tòa kiến trúc tối đen âm u đó.
Đến rồi mới phát hiện, "U Minh Thủy Phủ" thế mà lại là một tòa đại điện nguy nga đồ sộ, quy cách chẳng kém gì những gian điện Phong Sư và điện Thủy Sư hàng đầu. Cửa đại điện đóng chặt, bọn họ bước lên vài bậc thang, Tạ Liên đứng bên ngoài gõ cửa, cất cao giọng: "Làm phiền rồi. Chúng ta mạo muội xâm phạm chỉ là ngoài ý muốn, thật sự vô cùng áy náy."
Không ai trả lời. Tạ Liên ổn định cảm xúc, chậm rãi đẩy cửa đại điện.
Lẽ ra với kinh nghiệm nhiều năm của Tạ Liên và xét theo thông lệ ngày trước, cho dù bên trong có thứ gì cũng sẽ không nhảy ra chào hỏi ngay khi vừa mở cửa. Ngờ đâu mở cửa rồi lại bẽ mặt. Đập vào mắt chính là một vật khiến người ta sợ hãi.
Giữa đại điện trống trải, không ngờ lại có một người đang ngồi ngay ngắn. Mà người này, một thân áo đen, mặt mũi trắng bệch ——
Thế mà lại là một bộ hài cốt!
Tạ Liên lập tức đóng cửa cái rầm.
Y nghĩ bụng: "Phải chăng cách mở cửa của mình không đúng lắm, thông thường đâu đến mức vừa bắt đầu đã cho người ta thấy thứ này?"
Vốn định chào hỏi lần nữa, làm lại một lần, Sư Vô Độ lại lướt qua người Tạ Liên, đi lên đẩy hai cánh cửa ra, hầm hừ: "Dù gì cũng đến rồi, còn sợ gã tiếp đãi không chu đáo à?"
Mọi người bước chậm vào trong điện, nhích lại gần bộ xương trắng mặc áo đen đó. Tạ Liên vừa tỉ mỉ quan sát nó, vừa hỏi: "Đây là hài cốt của ai vậy? Sao lại được thờ ở đây?"
Minh Nghi cau mày: "...Bùi tướng quân, chẳng phải đi một mình sao? Chắc không phải hắn đâu nhỉ."
Nói chứ không phải không có khả năng đó, Sư Vô Độ hơi hoảng hốt, nhìn thêm vài lần rồi vội nói: "Chắc không phải đâu. Thân hình của hài cốt này dẹt hơn Bùi tướng quân."
Đột nhiên, Sư Thanh Huyền lên tiếng: "Chờ chút."
Mọi người nhìn hắn, Sư Thanh Huyền nói: "Vấn đề này quá đơn giản còn gì? Nơi này là U Minh Thủy Phủ mà. Người có thể được thờ trong U Minh Thủy Phủ, tất nhiên chỉ có..."
Tạ Liên hiểu ý của Sư Thanh Huyền, nói: "Hắc Thủy Huyền Quỷ?"
____________
Tác giả : Mặc Hương Đồng Xú