Giọng nói của nam tử này vô cùng xa lạ. Tạ Liên ở đầu bên này mặc dù biết bên kia không nghe được, nhưng vẫn không tự chủ được mà thấp giọng nói: “Có người tới. Không biết có bất lợi gì với Bùi tướng quân hay không, mau nhanh tìm xem bọn họ ở chỗ nào.”
Bên kia, hai người dường như bị giọng nói kia làm hoảng sợ, sau một lúc, Bùi Minh mới nói: “Xin hỏi các hạ là ai? Nếu đã đến đây rồi thì hà tất còn không xuất đầu lộ diện?”
Giọng kia nói: “Chuyện này nên hỏi ngưoi mới đúng.”
Linh Văn nói: “Nhất định là kẻ có thù oán với ngươi, hơn phân nửa là nữ quỷ bị ngươi hại cho thảm bại.”
Bùi Minh nói: “Nhà ngươi còn dám trợn mắt nói dối. Nhìn hắn ta có điểm nào giống nữ quỷ không? Huống hồ hắn không phải chỉ bắt theo một mình ta, nói không chừng ngươi mới là kẻ có thù oán với hắn”
Linh Văn nói: “Đừng có mà đùn đẩy cho nhau lúc này nữa, quan trọng là cùng nhau tìm cách thoát khỏi đi! Cũng có khả năng là kẻ có thù oán với cả hai chúng ta. Ngươi nhớ lại xem có kẻ nào giống như vậy không?”
Bùi Minh nói: “Nhớ không nổi. Quá nhiều.”
Giọng nói kia dường như tiến đến gần thêm một chút, âm thanh cũng lớn hơn, nhưng lạ chính là lại không nghe được tiếng bước chân, ngược lại chỉ nghe tiếng “Thùng thùng” kỳ quái. Hắn nói: “Các ngươi đừng có mà không biết mặt mũi như thế, dám ở trước mặt ta ve vãn tán tỉnh nhau?”
Dường như câu nói này làm bại lộ ra chút thân phận của hắn, trầm mặc một lát, Linh Văn nói: “Ngươi là…… Kính Văn chân quân sao?”
Giọng nói kia không trả lời. Bùi Minh cũng ngẩn người, nói: “Kính Văn chân quân? Không đúng, ngữ khí không giống.”
Linh Văn hừ một cái, nói: “Hắn ở trước mặt người khác nói chuyện thế này nhưng ở trước mặt ta lại nói chuyện thế khác, đương nhiên ngươi cảm thấy không giống.”
Bên đầu này, Tạ Liên hơi nhíu mày, nói: “Kính Văn chân quân?”
Xưng hô này, Tạ Liên hình như có chút ấn tượng, nhưng lại không nhớ rõ lắm. Nghe qua hình như văn thần, nhưng mà, văn thần có chữ “Văn” “Bác” “Đoan”thật sự quá nhiều. Lúc này, Bùi Túc thấp giọng nói: “Kính Văn chân quân.. là..mang Linh..Văn chân quân thăng thành thần …, là đệ nhất ….văn thần đầu tiên!”
Bùi Túc vừa nói xong, Tạ Liên rốt cuộc mới nghĩ ra. Khi lần đầu tiên phi thăng, Linh Văn cũng chỉ mới là một tiểu quan văn ở Hạ Thiên Đình, lúc đó đệ nhất văn thần ở Thượng Thiên Đình cũng không phải là nàng, mà là một vị văn thần khác. Mà vị văn thần kia, dường như chính là Kính Văn chân quân này!
Bất quá, bây giờ điện Kính Văn đã sớm sụp đổ, tám trăm dặm cũng không tìm ra một tòa điện. Tạ Liên nhịn không được nói: “Thì ra tất cả mọi người đều là người quen. Vì sao không thể từ từ nói chuyện? Hà tất phải bắt trói rồi động đao kiếm làm gì.”
Hoa Thành lại nói: “Chính bởi vì là người quen, cho nên phải trói lại động đao kiếm.”
Vừa dứt lời, bên kia Kính Văn lại mở miệng. Có lẽ bởi vì bị vạch trần thân phận, cho nên cách nói chuyện hòa nhã hơn vừa rồi, chỉ là trong lời nói như có kim châm: “Nam Cung, lúc ngươi ở Thượng Thiên Đình làm đệ nhất văn thần không phải đắc ý lắm sao? Sao mà tự đập chén cơm của mình mà chạy đến đây?”
Bùi Minh nói: “Thấy chưa, là kẻ có thù oán với ngươi. Chỉ tại ngươi làm hại.”
Kính Văn lại nói: “Bùi tướng quân, ngươi đừng tưởng rằng ta tìm Nam Cung tính sổ thì ngươi có thể bỏ chạy không liên quan. Tiện nhân này nhục mạ khinh thường hương khói ta suy thịnh, lén cho người đập phá cung điện của ta, ngươi cho rằng ta không biết những kẻ tiếp tay cho ả là ai sao?”
“……”
Kính văn tiếp tục nói: “Nam Cung ngươi cũng đừng ở đó mà cười. Uổng công ta lúc trước vì tài trí của ngươi mà đề bạt ngươi lên, thế nhưng ngươi lại báo đáp ta như thế, đúng là thứ vong ân lại phụ nghĩa. Ta chờ ngày này, đã chờ lâu lắm rồi!”
Tạ Liên che trán, thầm nghĩ: Tam độc không hổ là tam độc, làm chuyện gì, cũng đều không có phúc!
Ai ngờ, Linh Văn lại lạnh nhạt nói: “Kính văn chân quân, trước mắt không có người khác ở đây, ngươi mắng cũng đã mắng rồi, bây giờ cần gì phải làm bộ làm tịch nữa? Ngươi đề bạt ta, thật sự là vì tài trí của ta sao? Rốt cuộc vì sao ngươi đề bạt ta, sau đó lại đối đãi với ta như thế nào, người khác không rõ nhưng chẳng phải trong lòng ngươi rõ nhất sao?”
Tạ Liên càng nghe càng thấy lạ, nói: “Kính văn chân quân cùng Linh Văn rốt cuộc sao lại thế này? Tiểu Bùi tướng quân, ngươi biết nội tình không?”
Bùi Túc cũng đang nghiêm túc nghe, sau đó nói với Tạ Liên: “Thứ…lỗi…lúc đó…ta chưa..phi thăng nên….không biết…rõ lắm”
Tạ Liên nghĩ thầm nghĩ nếu muốn hắn chấm câu cho đàng hoàng hẳn là không được, Hoa Thành ở một bên nói: “Ca ca, không cần hỏi người khác, hỏi đệ được rồi.”
Tạ Liên ngạc nhiên nói: “Chuyện xưa ở Thượng Thiên Đình, Tam Lang đệ cũng biết sao?”
Thì ra, không phải Tạ Liên nghĩ sai, vốn dĩ lịch sử trắng đen ở Thượng Thiên Đình, Hoa Thành đều có thể nắm trong lòng bàn tay. Hoa Thành gật đầu một cái, liền nói cho Tạ Liên nghe.
Kính Văn cùng Linh Văn, đều là văn thần xuất thân từ Tu Lê quốc. Kính Văn lớn hơn so Linh Văn trăm năm, vốn đã nổi danh Tu Lê quốc, hai người này cũng không xuất hiện cùng một thời.
Có một năm, Tu Lê quốc cúng bái văn thần. Trong quá trình cúng bái, có một cuộc thi đấu nho nhỏ. Các học tử trẻ tuổi viết một bài văn về Tu Lê quốc, không giới hạn chủ đề, không được viết tên, sau đó dán lên phía trong thần miếu lớn nhất —— lúc bấy giờ chính là điện Kính Văn. Sau đó mọi người sẽ đánh giá rồi chọn ra một vị thủ khoa đứng đầu.
Lúc ấy, vừa lúc Kính Văn chân quân hạ phàm du ngoạn, nhất thời tâm huyết dâng trào, biến thành một thư sinh, tham gia thi đấu, vung tay viết ra một loạt câu chữ mỹ miều, ca tụng uy mãnh của Tu Lê quốc. Thử nghĩ xem, nếu sau khi công bố kết quả người đoạt giải nhất, chân tướng được vạch trần, đứng đầu bảng đó cư nhiên là Kính Văn chân quân biến thành, chẳng phải lại là một câu chuyện khiến mọi người ca tụng sao?
Nếu chuyện cứ theo thế mà phát triển thì vốn dĩ sẽ có một kết quả rất hài hòa mỹ mãn. Ai ngờ, lại xảy ra một việc ngoài ý muốn hết sức xấu hổ.
Sau khi cúng bái kết thúc, công bố danh sách đứng đầu bảng, đoạt giải nhất không phải là của Kính Văn, mà là một bảng luận chương, gọi là.
(Phú theo nghĩa đen là thể văn tả cảnh, một bài phú thường liên kết với nội tâm để tả tình – theo wiki)
Kết quả như vậy khiến người khác cảm thấy rất thú vị. Tạ Liên hỏi: “Tam Lang đã xem qua kia sao?”
Hoa Thành nói: “Xem qua, ca ca nếu là muốn xem, hôm khác sẽ mang cho ca ca xem.”
Tạ Liên nói: “Có thể đánh bại được Kính Văn chân quân đã phi thăng, chắc là viết rất hay.”
Hoa Thành nói: “Viết không tồi, nhưng cũng không có gì là thần kì lắm. Chỉ là tình hình quốc nội Tu Lê lúc ấy không ổn, quốc chúng oán hận rất nhiều, vừa vặn xuất hiện một thứ hợp ý người. Hơn nữa kiểu văn của《 Tu Lê Phú 》 đã quá phổ thông, nhìn vào là chán ngấy, cho nên tự nhiên thắng được mà thôi.”
Mọi người tìm khắp nơi người đã viết ra, đương nhiên không ai dám nhận. Ai lại dám nhận thứ này cơ chứ? Có người tham danh mạo nhận, cũng dễ dàng lòi ra chân tướng. Không lâu sau, bởi vì bị quan binh chú ý tới cho nên liền gỡ bỏ vị trí đứng đầu bảng kia
Đối với trận này thi đấu, Kính Văn chân quân tuy rằng không vui cho lắm, khịt mũi coi thường, nhưng qua mấy tháng cũng liền quên mất. Nói quên, liền quên luôn đến mấy tháng sau, một tin tức xôn xao do nhóm văn thần ở Thượng Thiên Đình truyền ra ——
Tu Lê quốc phái người điều tra ra người đã viết đoạt giải nhất kia, đem người đó nhốt vào địa lao. Mà người này, ấy thế mà là một nữ tử bán giày ở ven đường!
Thật không ngờ tới!
Tạ Liên nói: “…… Bán, bán giày.”
Hoa Thành nói: “Đúng vậy. Trước kia ở nhân gian Nam Cung Kiệt chính là làm nghề này.”
Khó trách khi xưa có nghe qua có người ngầm kêu điện Linh Văn là “điện giày rách”, không chỉ kêu một hai lần, nhưng Tạ Liên cũng không tò mò đi hỏi tới cùng, cho nên chưa bao giờ biết xuất xứ vì sao.
Vốn dĩ, bất kể như thế nào cũng không ai nghĩ lại có dính dáng tới một nữ tử, nhưng nữ tử trẻ tuổi kia cũng ngẫu nhiên sẽ chép sách, viết giùm thư tình gì đó để kiếm chút tiền, ngày nọ, bị khách hàng phát hiện chữ viết kia cùng với chữ viết trong bảng luận chương kia cực kỳ giống nhau thì liền đi báo quan, lúc này mới bị bắt.
Sau khi biết được việc này, Kính Văn chân quân đề bút, lập tức đề bạt thiếu nữ gọi là Nam Cung Kiệt này.
Phải biết rằng, nữ thần quan vốn dĩ luôn thiếu hụt, không phải không có, nhưng hơn phân nửa là lo việc chăm hoa tưới nước, thêu thùa thủ công, ca vũ tài nghệ. Mà nữ văn thần càng lại hiếm hơn. Mặc dù là thăng thần, mọi người cũng không muốn nữ tử làm thần quan hạ cấp, nhiều lắm cũng chỉ làm mỹ nữ mài mực, đốt hương, dùng để ngắm mà thôi. Kính Văn chân quân đề cử, khiến trong chúng văn thần cũng xuýt xoa. Ai cũng nói nữ tử nho nhỏ này vận khí thật sự là quá tốt, tuệ nhãn của Kính Văn chân quân như thấy được quý nhân, chẳng những thoát khỏi lao ngục, mà còn có leo lên đầu biến thành phượng hoàng, nghiễm nhiên trở thành đoạn giai thoại.
Nhưng mà, giờ khắc này, bên kia Kính Văn lại chậm rãi nói: “Không hổ là thứ ăn cháo đá bát. Ta đối với ngươi muôn vàn coi trọng, nhưng từ trong miệng ngươi nói ra, ngược lại biến thành không có ý tốt.”
Linh Văn nói: “Ngài cũng đừng cả ngày đi đâu cũng nói coi trọng ta. Nếu thật coi trọng ta, cũng sẽ không mười năm như một, khiến ta trong điện ngày ngày bưng nước pha trà, kiểm tra văn án, đi bộ vài trăm dặm chỉ để lấy bản thảo thơ, đi tặng quà cáp cho các thần quan khác ngày lễ tết, sao chép những tài liệu cũ kỹ vô nghĩ. Ban đầu ta thân là phàm nhân có thể nhàn rỗi đọc sách viết chữ, cho dù là lúc bị nhốt trong nhà lao, ít nhất có được yên tĩnh, nhưng sau khi thăng thần, suốt ngày cứ bị những thứ vô nghĩa này quấy rầy, căn bản không cơ hội để tu hành, ta quả thật cảm nhận cái gì là được ngài coi trọng.”
Tạ Liên nghĩ nghĩ, quả là vậy, khi đầu tiên phi thăng, mỗi lần nhìn thấy Linh Văn, nàng hình như lúc nào cũng bận bịu đưa tặng đồ vật. Đối với chuyện này, Kính Văn lại nói: “Nhà còn không chịu quét thì lấy gì đi chinh phục thiên hạ? Nam Cung à, tâm tư ngươi lớn quá rồi đấy. Nếu cả những việc nhỏ nhặt nhất ngươi còn làm không xong thì há có thể làm chuyện đại sự? Ta chính là vì mài giũa tâm tính ngươi, mới cho ngươi nhiều cơ hội tu hành như thế. Ngươi năng lực không đủ, ngược lại đi trách ta sao?”
Nghe hai bên càng nói càng mang đầy dao găm, trong lời nói oán khí cũng càng ngày càng nặng, vạn bất đắc dĩ, Tạ Liên đành xài một biện pháp hết sức thô bạo.
Tạ Liên đột nhiên đánh một quyền vào trên mặt đất, tạo ra một âm thanh hết sức lớn, đồng thời, lấy bản thân làm trung tâm, mặt đất nứt ra một hình tròn rộng bốn trượng.
Hoa Thành lập tức hiểu rõ Tạ Liên muốn làm gì, nói: “Ca ca!”
Tạ Liên đưa tay vẫy vẫy bụi trong không khí, ho khan nói: “Khụ khụ…… Như vậy là trực tiếp nhất! Ta phụ trách bên này! Tam Lang đệ cùng Tiểu Bùi tướng quân…… một bên!”
Hoa Thành thấy thế, đi về phía đối diện, triệu Ách Mệnh, một đao đâm vào dưới nền đất.
Một đao này cùng một quyền của Tạ Liên có hiệu quả như nhau, nhưng tiếng vang không giống nhau, âm thanh bén nhọn hơn. Hai người luân phiên tạo ra tạp âm thật lớn, khoảng cách càng ngày càng xa. Đánh vài quyền, Tạ Liên ngưng thần lắng nghe, Bùi Minh cùng Linh Văn cũng không phản ứng, dường như không nghe được họ làm gì, Linh Văn “Ha ha” nói: “Ngài năng lực quả là đủ. Thử hỏi, bây giờ còn có mấy người nhớ rõ Kính Văn chân quân nhà ngươi đã từng làm mưa làm gió?”
Tạ Liên nhảy ra một khoảng cách, lại lần nữa đánh một quyền về phía mặt đất, lúc này cũng không có phản ứng gì. Mà Kính Văn bị một câu này đâm vào, trái lại lại cười, nói: “Ngươi không cần ở trước mặt ta lên mặt tiểu nhân đắc chí, lúc trước nếu không phải ta chọn ngươi, bây giờ ngươi có thể đứng ở vị trí này sao? Chỉ sợ là lúc trong lao ngục không biết sinh con cho kẻ nào rồi!”
Câu này thật có chút không phong độ, Tạ Liên ra tay suýt đánh trật. Bùi Minh quát: “Kính Văn! Ngươi tốt xấu gì cũng là văn thần, miệng ngươi có thể đừng nói ra mấy thứ hạ lưu như vậy không?”
Kính Văn nói: “Nam Cung ngươi xem, tên thông dâm kia đang che chở ngươi kìa! Bùi tướng quân là thanh danh gì chứ, sao không biết xấu hổ dám nói ta hạ lưu?”
Linh Văn nói: “Trong đầu ngươi, ai mà không thông dâm với ta? Ngươi muốn tính sổ sao? Chúng ta ở đây tính luôn một lượt!”
Lúc này, Tạ Liên đã chạy ra một khoảng, đánh ra ba quyền. Ngay sau đó, bướm bạc của Kính Văn bên kia cảnh giác nói: “Tiếng gì vậy?”
Bùi Minh cùng Linh Văn nghe rồi. Bùi Minh nói: “Là ai đang đánh nhau trên đó?”
Tạ Liên trong lòng vui vẻ: Tìm đúng chỗ rồi!
Tạ Liên chạy ra mấy trượng, lại đánh thêm một quyền. Bùi Minh lại nói: “Càng gần! Lực phá càng mạnh! Chẳng lẽ là……”
Chính là nơi này!
Tạ Liên rút ra Phương Tâm, đột nhiên chém một kiếm xuống ——
Mặt đất ầm ầm sụp đổ, Tạ Liên rơi vào trong một cái hang lạnh tối tăm. Trong lòng cầu nguyện không dẫm lên Bùi Minh cùng Linh Văn, vẫy vẫy bụi trong không khí, Tạ Liên đứng dậy, nắm kiếm xoay người, nói: “Kính……”
Chân thân của vị “Kính Văn chân quân” kia trong nháy mắt đập vào mắt Tạ Liên, Tạ Liên không khỏi mở to hai mắt. Tác giả : Mặc Hương Đồng Xú