QUYỂN 5- THIÊN QUAN TỨ PHÚC
Chương 199: Đội trời đạp đất, Thần phá Đồng Lô
Tạ Liên nằm trên mặt đất lạnh lẽo, mặt bị bao trùm bởi tấm mặt nạ nửa khóc nửa cười kia, Bạch Vô Tướng ở một bên, dường như đang thưởng thức dáng dấp không khác gì hắn của y.
Tấm mặt nạ buồn vui kia dùng một sức mạnh quỷ dị dính sát vào mặt Tạ Liên, y làm sao cũng không kéo ra được. Bạch Vô Tướng nói: "Đeo đi. Đừng phí sức từ chối. Ngươi muốn đi ra ngoài sao? Chỉ cần ngươi làm theo những gì ta nói, ngươi có thể nhanh chóng phá tan được đồng lô."
Tạ Liên chỉ xem như hắn không tồn tại.
Bạch Vô Tướng lúc nào cũng khiến y trở nên khó coi, lại lúc nào cũng không chịu buông tha, than thở: "Chúng ta vốn dĩ có thể trở thành sư đồ mạnh nhất và bằng hữu tốt nhất, vì sao ngươi nhất định phải phản bội ta như vậy?"
Tạ Liên cuối cùng cũng ngừng động tác, ác cảm nói: "Ngươi đừng có dùng cái giọng điệu trải qua tang thương nhìn thấu nhân tâm đó mà dạy ta, ta thật sự chưa bao giờ nghĩ tới việc có một người thầy hay bằng hữu giống cái loại như ngươi."
Vẻ ghét bỏ của y biểu lộ rõ không thể nghi ngờ, Bạch Vô Tướng cười lạnh nói: "Ta biết, trong lòng ngươi, có thể dạy ngươi, một kẻ là quốc sư, một kẻ là Quân Ngô, đúng không?"
Giọng điệu hắn quỷ dị, tựa như có chút khinh thường mà hòa thuận cười. Tạ Liên không có ý định cùng hắn dây dưa, hỏi một câu khác: "Lang Huỳnh, chính là vị thái tử đầu tiên của Vĩnh An?"
Lang Huỳnh là người Vĩnh An, lại mắc phải dịch mặt người, vị tiểu thái tử kia là người duy nhất Tạ Liên có thể nghĩ đến. Bạch Vô Tướng nói: "Không sai, chính là vị thái tử mà sau khi ngươi đem thân thể Lang Anh ra thiên đao vạn quả, lại đánh hắn ngất xỉu trong hoàng cung Vĩnh An, rồi thả một mồi lửa tặng hắn."
Vĩnh An truyền ra ngoài rằng Vĩnh An Quốc chủ cùng với Thái tử trọng bệnh qua đời, bên trong lại tranh đấu rối loạn không biết phải làm sao, lập một người cháu của Lang Anh lên làm Thái tử. Đây chính là tổ tiên của Lang Thiên Thu.
Tạ Liên nói: "Ngươi làm thế nào lừa được hắn?"
Bạch Vô Tướng nói: "Ta cũng không có lừa hắn. Ta chỉ nói cho hắn nghe tình hình thực tế, ai là kẻ chủ mưu khiến hắn biến thành một con quái vật thế này. Chỉ cần hắn cho ta mượn một vài thứ, ta sẽ vì hắn báo thù."
Tạ Liên nói: "Ngươi gọi cái này là mượn một vài thứ? Ngươi đem hắn toàn bộ biến thành chất dinh dưỡng mà nuốt vào."
Bạch Vô Tướng thản nhiên nói: "Bộ dạng dáng dấp này của hắn, người không ra người quỷ không ra quỷ, không ai thật lòng đối đãi hắn, lưu lại trên đời này cũng bị giày vò."
Bỗng nhiên, Tạ Liên nói: "Thái tử điện hạ?"
"..."
Trong nháy mắt, Tạ Liên cảm giác, thứ này định đáp lại. Thế nhưng, hắn nhịn xuống.
Vì vậy, Tạ Liên liền thử thăm dò hỏi một câu: "Ngươi chính là Ô Dung thái tử sao."
Lời vừa ra khỏi miệng, y liền cảm thấy không khí oi bức ở Đồng Lô trong nháy mắt đông cứng lại.
Từ khoảng khắc Tạ Liên rơi xuống đây, y vẫn luôn tự hỏi bản thân vấn đề này.
Sở dĩ y nghe hiểu được tiếng người từ miệng chuột ăn xác, nhất định bởi vì một trong ba người Quân Ngô, Quốc sư và Bạch Vô Tướng, đã đem đoạn ký ức cùng tình cảm nào đó truyền cho y. Nói cách khác, trong ba người này có một người là người Ô Dung. Thời điểm Quân Ngô xuất thế muộn hơn so với lúc Ô Dung diệt quốc, Quốc sư cùng Bạch Vô Tướng có hiềm nghi lớn nhất.
Hoa Thành tại sao lại bị Đồng Lô cự tuyệt phải ở bên ngoài? Không phải bởi vì hắn là Tuyệt, vì Tạ Liên đã từng xác nhận với Hoa Thành, Quỷ Vương đã thành Tuyệt cũng có thể tiến vào Đồng Lô lần thứ hai, giống như thần quan phi thăng cũng có thể tiếp tục trải qua thiên kiếp. Nhưng Hoa Thành lại ngay giữa chừng biến mất. Tạ Liên chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân trực tiếp nhất, chính là núi Đồng Lô này, nghe theo sai khiến của Bạch Vô Tướng!
Như vậy, Bạch Vô Tướng có khả năng mang thân phận gì nhất?
Một lát sau, trong bóng tối một mảng tĩnh mịch, Tạ Liên khẳng định lặp lại lần nữa: "Ngươi chính là Ô Dung thái tử."
Rốt cuộc, Bạch Vô Tướng không trầm tĩnh nữa.
Hắn mãnh liệt bắt lấy Tạ Liên, chưởng phong sắc bén không gì sánh được, lúc này đây, đến phiên Tạ Liên né tránh. Y vừa nhảy lên, vừa tránh vừa nói: "Thái tử điện hạ, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi vì sao không dùng diện mạo thật để gặp người?"
Bạch Vô Tướng trầm giọng nói: "Thái tử điện hạ, ta cảnh cáo ngươi không nên gọi như thế."
Tạ Liên nói: "Ngươi có thể gọi Thái tử điện hạ, vì sao ta không thể gọi ngươi như thế? Ngươi không trả lời, ta liền tự mình suy đoán. Không muốn để người khác thấy được diện mạo thật của ngươi, đơn giản chỉ có hai nguyên nhân. Hoặc là, ngươi là người ta quen biết, có lẽ ta sẽ không nhận ra ngươi, nhưng miễn ta thấy được gương mặt thật của ngươi, sẽ dễ dàng tra ra được ngươi là ai; Hoặc là, dáng vẻ chân chính của ngươi, đáng ghê tởm đến cực điểm, ghê tởm đến mức chính ngươi cũng chịu không nổi! Chẳng hạn như..."
"Ken két" hai tiếng, một trận đau nhức từ cánh tay kéo đến, Bạch Vô Tướng hung hăng vặn chặt tay y, nói: "Thái tử à thái tử, có phải ta tỏ ra thân thiết với ngươi một tí, ngươi liền cảm thấy không cần mang tâm lý sợ hãi đối với ta?"
Giọng nói này mang hàn khí bốn phía, trong đau nhức, Tạ Liên vẫn như cũ bảo trì thanh tỉnh. Bạch Vô Tướng dường như rất giận dữ, hắn một tay nhấc hắc kiếm lên, đến gần Tạ Liên, nói: "Ngươi đặt cho thanh kiếm này cái tên Phương Tâm?"
Trơ mắt nhìn mũi kiếm âm u tĩnh mịch kia cách cổ họng mình càng ngày càng gần, Tạ Liên vẻ mặt không đổi, nói: "Không được sao?"
Bạch Vô Tướng hừ nói: "Ngươi căn bản không cần phải đặt tên. Nghe cho kỹ, thanh kiếm này vốn dĩ đã có tên, gọi là "Chu Tâm"*."
*Chu Tâm: giết chết tâm.
Bỗng nhiên, Tạ Liên mở to hai mắt, nói: "Kẻ nào?!"
Bạch Vô Tướng cũng không quay đầu lại, nói: "Ngươi còn muốn dùng loại trò hề đối phó với trẻ con này để đối phó ta sao?"
"..." Tạ Liên vô cùng kinh ngạc, nói: "Ngươi...không phát hiện ra?"
Bạch Vô Tướng lạnh lùng nói: "Không có bất kỳ thứ gì, muốn ta phát hiện cái gì?"
Hắn không phát hiện, Tạ Liên lại có thể phát hiện.
Mới vừa rồi, mũi kiếm của Phương Tâm phản chiếu lại ánh lửa trên mặt đất, ánh lửa giữa hai người chợt lóe lên bức tường đá bên trên. Ngay trong nháy mắt đó, Tạ Liên thấy được một gương mặt.
Tạ Liên dám cam đoan mình tuyệt đối không nhìn lầm, y tuyệt đối nhìn thấy một gương mặt lộ ra, một gương mặt thật lớn!
Tu vi Bạch Vô Tướng so với Tạ Liên chỉ có thể cao hơn không thể thấp hơn, hắn làm sao lại không phát hiện ra?
Trừ phi...đây là thứ gì đó còn đáng sợ hơn cả Bạch Vô Tướng!
Y nhìn thấy gương mặt đó chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng thị giác vẫn còn lưu lại trong trí nhớ, gương mặt kia ngũ quan đều đủ, đồng thời...còn có chút quen mắt. Tạ Liên cảm thấy sởn cả gai óc, nói: "Trong Đồng Lô còn có thứ khác!"
Bạch Vô Tướng lại nói: "Trong Đồng Lô, trừ ngươi và ta, chỉ có đá cùng dung nham nóng chảy."
Tạ Liên đang định nói tiếp, lại bỗng nhiên thầm nghĩ: "Đợi tí...Đá? Gương mặt? Nhìn quen mắt?"
Linh quang chợt lóe, y bừng tỉnh đại ngộ, nhận ra mình đã thấy thứ gì.
Thì ra là thế!
Một khi đã hiểu rõ, hai tay Tạ Liên ở phía sau nhanh chóng kết ấn. Bạch Vô Tướng phát hiện chuyển động khác thường của y, nói: "Vô dụng, ngươi dù sao cũng..."
Ai ngờ, lời còn chưa dứt, phía sau hai người truyền đến một tiếng nổ ken két. Cùng lúc đó, đá cùng bùn đất như mưa xối xả rơi xuống!
Bạch Vô Tướng cảm thấy có thứ gì đó đang bay đến phía hắn, nhanh chóng né đi. Hắn né tránh thật sự rất nhanh, sẽ không có ai có thể mang động tác nhanh hơn hắn, vốn có thể hoàn hảo tránh đi, chỉ đáng tiếc, thứ đang đánh úp về phía hắn, lại quá khổng lồ.
Đó là một bàn tay khổng lồ, năm ngón tay gộp lại thành quyền, trùng trùng đánh xuống-- chuẩn xác đánh trúng Bạch Vô Tướng!
Tay kia, chính là một bàn tay khổng lồ làm từ nham thạch.
Nó thật sự quá lớn, chỉ là một nắm tay, đã có thể sánh với một gian nhà lớn, ánh lửa trên mặt đất chỉ có thể rọi sáng một phần, các bộ phần khác từ cổ tay trở lên toàn bộ đều chìm trong bóng tối.
Trong tiếng đất đá rơi ken két, nó xoay tay sang phía Tạ Liên, lòng bàn tay hướng lên trên. Tuy rằng to lớn, nhưng ngón tay thon dài, đốt ngón tay tinh tế, có thể nhặt hoa, cũng có thể nâng kiếm. Tạ Liên đoạt lấy Phương Tâm, từ mặt đất bò lên, nhảy lên lòng bàn tay. Bàn tay kia vừa định nâng y lên, Tạ Liên chợt nhớ đến đã quên một món đồ, vội nói: "Đợi một chút!" liền nhảy xuống bắt lấy đấu lạp, lại nhảy lên. Sau đó, bàn tay khổng lồ bay lên, cách ánh lửa bên dưới ngày càng xa, Tạ Liên cũng cảm giác càng lên càng cao, hai tay lần thứ hai kết ấn, nói: "Xông ra!"
Ra lệnh một câu, y cảm giác bên dưới hơi trụy xuống một chút, dường như người khổng lồ này đang nâng y hơi cong hai đầu gối, đang chuẩn bị tư thế. Sau một khắc, y lại cảm thấy cả người mạnh mẽ trầm xuống, người khổng lồ kia phóng lên cao, bay về phía miệng núi lửa bị phong bế của Đồng Lô!
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Kèm theo tiếng rung động kịch liệt, Tạ Liên còn nghe được cực kỳ rõ ràng âm thanh nứt ra "Ken két".
Đó là nham thạch không chống đỡ nổi đòn hung mãng này, âm thanh như sắp bị nghiền nát!
Lập tức, phía trên chiếu xuống ánh sáng trắng cuồn cuộn!
Lao ra rồi!
Đỉnh Đồng Lô bị phá mở, ánh sáng chói mắt dày đặc như thác trút xuống, cuồng phong cuốn vào, vù vù gào thét.
Tạ Liên đứng trong lòng bàn tay của người khổng lồ kia, một tay giữ chặt đấu lạp trên đầu, một tay che đi bão tuyết trước mặt. Không khí oi bức bị quét sạch, hít sâu một luồng không khí tươi mát lạnh lẽo, y lớn tiếng gọi: "Tam Lang--!!!"
Tiếng vang thứ nhất còn đang quanh quẩn, y liền thoáng bị một đôi tay ôm lấy từ phía sau. Tạ Liên đầu tiên cứng đờ, vừa cúi đầu, đến khi thấy bên hông là một đoạn tay áo đỏ thẫm cùng giáp cổ tay màu bạc, lúc này mới thả lỏng người. Một giọng nói nặng nề ghé vào lỗ tai y nói: "...Ta muốn phát điên rồi!"
Nghe vậy, Tạ Liên vội vã xoay người lại, hay tay ôm lấy gương mặt của hắn an ủi: "Đừng điên, đừng điên, ta đã đi ra rồi!"
Là Hoa Thành. Hoa Thành tóc đen ngổn ngang, trong mắt còn có chút thất thần, tấm mặt nạ buồn vui mà Tạ Liên làm thế nào cũng không gỡ ra được, nhưng Hoa Thành lại một tay tháo xuống ném đi. Tạ Liên cũng không biết tại sao mình lại muốn dùng hai tay ôm lấy mặt hắn, hay là do làm theo bản năng, có lẽ muốn an ủi, cũng có lẽ sợ gương mặt hắn bị gió tuyết lạnh giá phá hủy. Dù sao, Tạ Liên ở trong Đồng Lô bao lâu, Hoa Thành cũng phòng thủ tại miệng núi lửa này bấy lâu.
Rõ ràng cùng tiến vào nơi này, một người trong đó giữa chừng lại bị ném ra, căn bản không biết được bên trong rốt cuộc thế nào, sao có thể không muốn phát điên được?
Hoa Thành ôm Tạ Liên thật chặc, trầm giọng nói: "...Sao ta lại không vào được Đồng Lô, ta lại còn để huynh phải tự mình xông ra! Ta con mẹ nó thật là..."
Tạ Liên vội nói: "Tam Lang không sao cả, thực sự không sao cả! Hơn nữa, ta cũng không phải một mình xông ra đây!"
Hoa Thành cuối cùng thoáng tỉnh táo lại, nói: "Cái gì? Ca ca, làm sao huynh ra được?"
Tạ Liên lại nói: "Là đệ giúp ta xông ra ngoài. Đệ nhìn đi."
Nói xong, y chỉ về phía trước, Hoa Thành cũng nhìn theo hướng y.
Chỉ thấy giữa gió tuyết, sương rơi đầy mặt một pho tượng khổng lồ hình người được khắc từ núi đá mà thành, mờ mờ ảo ảo, tựa như đội trời đạp đất. Lúc này hai người đang đứng trên lòng bàn tay của pho tượng khổng lồ.
Khuôn mặt tượng đá này mang đường nét ôn nhu, lông mày dài đôi mắt lại thanh tú, nét môi mỹ lệ, khóe miệng khẽ nhếch, như cười như không. Nói đa tình nhưng không ngả ngớn, nói vô tình cũng không lạnh lùng, là một tướng mạo từ bi lại tuấn mỹ.
- - Chính là gương mặt của Tạ Liên!
Tạ Liên ngước nhìn gương mặt của tượng đá, nhẹ giọng nói: "Đây là đệ nói, pho tượng thần đẹp nhất do đệ khắc đúng không?"
"..."
Hoa Thành cũng ngước nhìn nó, một lúc lâu sau, ánh mắt hạ xuống Tạ Liên ở bên cạnh, nói: "Ừ."
Pho tượng thần khổng lồ bằng dung nham này, hiển nhiên là trong lúc Hoa Thành bị nhốt trong Đồng Lô, giữa muôn ngàn thử thách cùng vạn phần thống khổ điêu khắc nên.
Mấy trăm năm qua, nó đều được giấu trong nơi sâu thẳm âm u của Đồng Lô, một phần còn bị cây xanh bao phủ. Đồng Lô chính là hang đá tự nhiên hiểm ác đáng sợ của nó, nó cũng là thần linh duy nhất của hang đá khổng lồ này.
Nó cùng Đồng Lô là một thể, chất liệu cùng giống nhau. Bằng không, nếu chỉ như tượng thần được tạc từ nham thạch bình thường, căn bản không thể phá tan Đồng Lô, chỉ có thể thịt nát xương tan; mà nếu như không phải là bản thân Tạ Liên, hoặc trước khi bọn họ nhảy xuống, Hoa Thành không cho Tạ Liên lượng pháp lực đủ mạnh, cũng không cách nào có thể di chuyển pho tượng thần này.
Tạ Liên quay sang Hoa Thành, nói: "Cho nên, Tam Lang, ta đi ra ngoài. Chính là đệ cùng với ta xông ra." Tác giả : Mặc Hương Đồng Xú