Tạ Liên nói: "Tam Lang, đệ không sao thật chứ? Thả ta xuống đi."
Tam Lang lại nói: "Đừng xuống."
Tạ Liên sửng sốt, nghĩ thầm: "Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ dưới đất có thứ gì đó?"
Đôi tay kia vẫn ôm chặt lấy y, không hề có xu hướng buông lỏng. Tạ Liên vốn định nâng tay đẩy nhẹ lồng ngực của Tam Lang ra một chút, nhưng tay vừa nhấc lên, y sực nhớ khi nãy ngã xuống được đối phương đỡ lấy, mình còn mò mẫm lung tung, mò trúng khối cứng gồ lên nơi cổ họng của thiếu niên, thế là lại len lén rụt tay về. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, Tạ Liên đã mấy trăm năm rồi không biết hai chữ "xấu hổ" viết như thế nào, nhưng giờ đây trong lòng có một giọng nói liên tục cảnh cáo y, tốt nhất đừng động tay động chân lung tung, ngoan ngoãn chút đi.
Lúc này, chỉ nghe một tiếng gào rống chứa đầy phẫn nộ và bi thương truyền đến từ bên kia đáy hố: "Các ngươi làm sao vậy!?"
Tiếng rống này là tiếng Bán Nguyệt, nghe giọng đích thị là Khắc Ma tướng quân bị Tạ Liên kéo xuống theo. Gã vốn dĩ đã chết, nên dĩ nhiên sẽ không ngã chết, chỉ là lần này ngã mạnh quá, đoán chừng cũng nện ra một cái hố hình người, bị ghim dưới đó. Chờ sau khi bò dậy, gã bắt đầu kêu la: "Xảy ra chuyện gì vậy? Các anh em, các ngươi làm sao vậy?!"
Lúc nãy gã đứng trên tường cao gọi với xuống, rõ ràng bên dưới có hàng trăm hàng ngàn giọng nói đáp lại gã, hệt như sâu tận đáy hố ních đầy ác linh gào khóc đòi ăn. Nhưng giờ này khắc này, tai Tạ Liên chỉ nghe được tiếng rống thảm thiết cuồng nộ của Khắc Ma, ngoài ra chỉ còn một mảnh tĩnh mịch, thậm chí y không nghe được tiếng hít thở và tiếng tim đập của Tam Lang gần trong gang tấc.
Đúng vậy, rõ ràng y đang tựa sát vào Tam Lang, thế nhưng hoàn toàn không nghe được tiếng hít thở và tiếng tim đập của thiếu niên này!
Khắc Ma hét lớn: "Ai giết các ngươi, là ai giết các ngươi!!!"
Lúc A Chiêu rớt xuống còn nghe được bên dưới truyền đến tiếng động khủng khiếp như tằm ăn người sống, mà sau khi Tam Lang nhảy xuống, phía dưới không có bất cứ tiếng động nào, vậy còn là ai được nữa?
Khắc Ma cũng lập tức kịp phản ứng, nói: "Người Trung Nguyên, đáng chết, ta muốn các ngươi chết!"
Tuy rằng không nhìn thấy gì, Tạ Liên vẫn cảm ứng được nguy hiểm đang lao về phía này, y khẽ nhúc nhích, nói: "Tam Lang cẩn thận!"
Tam Lang lại nói: "Mặc kệ gã." Nói đoạn vẫn bế Tạ Liên, chân nhích một bước, như thể xoay người vậy.
Trong bóng đêm, Tạ Liên nghe được một tiếng vang "leng keng" cực nhỏ, lanh lảnh êm tai mà mạnh mẽ, thoáng qua rồi biến mất. Đang định tìm hiểu thì gã Khắc Ma khi nãy nhào đến vồ hụt lại tập kích lần nữa, Tam Lang khéo léo xoay người một cái, lắc mình né tránh, cánh tay của Tạ Liên bất giác choàng lên lại, ôm chầm lấy Tam Lang, vô thức níu chặt áo ở đầu vai đối phương.
Nhưng mà, đôi tay này bế y vững vô cùng, tránh đông né tây mà vẫn nâng chắc tay như thường. Chỉ là, Tạ Liên thường xuyên cảm nhận được trên đôi tay này có vật gì đó lạnh buốt cấn lên người mình, khiến y không khỏi ngẩn ngơ. Giữa bóng tối vô bờ vô tận, một luồng ánh bạc chớp lóe, bốn phương tám hướng vang lên tiếng cắt chém của lưỡi đao sắc bén và tiếng mắng giận dữ không ngớt của Khắc Ma. Gã tướng quân Bán Nguyệt kia có vẻ bị thương không nhẹ, nhưng vẫn cực kỳ dũng mãnh, chưa chịu lùi bước mà cuốn theo một trận gió dữ xông đến lần nữa. Tạ Liên cảm thấy mình không thể ngồi như thế mãi, nói: "Nhược Da!"
Dải lụa trắng nghe tiếng bay ra, "đùng" một tiếng, dường như quất Khắc Ma bay lên trời rồi ngã lộn nhào xuống đất. Cú ngã này khiến Khắc Ma rống lên: "Các ngươi! Hai người! Hai chọi một! Đê tiện!"
Tạ Liên nghĩ thầm: "Ngươi đã muốn giết bọn ta thì hơi đâu mà lo hai chọi một hai chọi mấy, đê tiện hay không đê tiện, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn, đánh chết trước rồi tính sau." Tam Lang lại cười khẽ một tiếng không hề mang ý cười, nói: "Một chọi một ngươi cũng không có phần thắng. Huynh đừng ra tay." Câu sau đúng là nói với Tạ Liên, giọng điệu trầm thấp hơn, ý châm chọc trong câu trước cũng biến mất. Tạ Liên nói: "Ừ." Nói xong vẫn nhắc nhở một chút: "Tam Lang, chi bằng đệ thả ta xuống trước đi, chứ như này ta cản trở đệ lắm."
Tam Lang lại nói: "Không cản trở. Huynh đừng xuống."
Tạ Liên không nhịn được nói: "Rốt cuộc tại sao không thể xuống?" Chắc không đến nỗi là thiếu niên này thích bế người đánh nhau chứ?
Câu trả lời của Tam Lang chỉ có một chữ: "Bẩn."
"......"
Tạ Liên hoàn toàn không nghĩ rằng hắn lại thốt ra lý do như vậy, lại còn nói nghiêm túc hẳn hoi thế nữa, y không khỏi buồn cười, rồi lại có chút cảm giác lạ lẫm khó diễn tả, chỉ cảm thấy lồng ngực không hiểu sao hơi nóng lên, nói: "Đệ cũng không thể bế ta như vậy mãi được."
Tam Lang nói: "Chưa hẳn không thể."
Câu đó của Tạ Liên chỉ là nói đùa thôi, nhưng câu này của Tam Lang lại hoàn toàn không có ý đùa cợt, y nhất thời không biết câu tiếp theo nên đáp thế nào mới tốt. Trong lúc hai người nói vài câu, Khắc Ma lại ngoan cường bất khuất phát động tấn công trong bóng đêm. Rõ ràng Tam Lang dùng cả hai tay để bế y, nhưng không biết dùng cách nào mà đánh cho Khắc Ma liên tục bại lui, vừa lui vừa rống: "Tiện nhân kia để các ngươi..."
Câu này còn chưa rống xong, chỉ nghe một tiếng "ầm" thật lớn, một thân thể đồ sộ ngã rầm xuống đất, thế mà lại bị đánh cho ngã sóng soài không dậy nổi. Nghe tiếng động, Tạ Liên vội nói: "Tam Lang, đệ khoan hãy giết gã. Nếu chúng ta muốn rời khỏi nơi này, sợ rằng còn phải moi lời từ miệng gã."
Quả nhiên Tam Lang không ra tay nữa, đứng yên không nhúc nhích, nói: "Vốn dĩ cũng không định giết gã, nếu không gã chẳng sống được đến giờ đâu."
Dưới đáy hố tội nhân lại chìm vào một mảnh tĩnh mịch lần nữa.
Im lặng giây lát, Tạ Liên nói: "Tam Lang, những thứ bên dưới, là đệ làm đấy ư?"
Mặc dù đang ở trong tối không thấy rõ gì hết, nhưng mùi máu tươi và sát khí che trời rợp đất này, cộng thêm trạng thái điên cuồng như bi thương phẫn nộ khi nãy của Khắc Ma, đã phác họa rõ ràng bên dưới xảy ra chuyện gì. Sau một hồi lặng im, rốt cuộc Tạ Liên mới nghe được câu trả lời của Tam Lang.
Hắn nói: "Phải."
Câu trả lời nằm trong dự liệu. Lát sau, Tạ Liên thở dài: "Nói thế nào đây..."
Y cân nhắc một phen, cuối cùng thành khẩn nói: "Tam Lang à, lần sau thấy cái hố nào giống vậy, đệ tuyệt đối đừng nhảy bừa xuống nữa nha. Muốn ngăn đệ cũng ngăn không được, thật không biết nên làm sao mới tốt."
Dường như không ngờ Tạ Liên lại thốt ra câu như vậy, Tam Lang có vẻ hơi nghẹn lời. Lúc mở miệng lần nữa, giọng điệu có phần quái dị, nói: "Huynh không hỏi nhiều hơn sao?"
Tạ Liên nói: "Đệ còn muốn ta hỏi gì nữa?"
Tam Lang nói: "Chẳng hạn như, ta có phải là người không."
Tạ Liên xoa xoa ấn đường, nói: "Cái này hả, ta cảm thấy không có gì cần phải hỏi."
Tam Lang nói: "Hửm? Không cần sao?"
Tạ Liên nói: "Ừ. Bộ cần hả? Có phải là người không, chẳng liên quan gì cả."
Tam Lang nói: "Ồ?"
Nằm trong khuỷu tay của đối phương, Tạ Liên khoanh tay nói: "Kết bạn với người ta, phải xem có hợp ý nhau không, độ tương thích thế nào, chứ không phải xem thân phận. Nếu ta thích đệ, cho dù đệ là ăn mày ta cũng thích. Nếu ta ghét đệ, đệ có là hoàng đế ta cũng ghét. Chẳng phải nên như thế sao? Đây là đạo lý không thể nào đơn giản hơn, vì vậy không cần phải hỏi đâu."
Tam Lang cười ha ha: "Ừ, huynh nói thật sự vô cùng chí lý."
Tạ Liên nói: "Đúng ha?" rồi cũng cười theo mấy tiếng. Cười một hồi chợt thấy là lạ chỗ nào, trong lúc bất chợt, cuối cùng cũng kịp phản ứng.
Mình thế mà cứ bị Tam Lang bế như vậy suốt, hơn nữa đáng sợ nhất là, bất tri bất giác mình đã quen với tư thế đó!
Đúng là muốn mạng già của người ta mà. Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, nói: "À mà, Tam Lang nè, chuyện nhỏ nhặt này mai mốt chúng ta hẵng nói. Đệ thả ta xuống trước nha?"
Tam Lang nghe như cười một tiếng, nói: "Chờ chút."
Hắn bế Tạ Liên, có vẻ đi xuống một đoạn đường, lúc này mới nhẹ nhàng thả y xuống. Tạ Liên chạm đất, chân giẫm lên một mảnh đất vững chắc, nói: "Cảm ơn đệ nhiều."
Tam Lang không tỏ vẻ gì, Tạ Liên cảm ơn xong bèn ngẩng đầu nhìn lên.
Một vầng trăng sáng vắt vẻo trên bầu trời xanh đậm, đẹp đẽ khôn tả, chẳng qua bị đóng khung trong khoảng trời của bốn bức tường, khiến người ta liên tưởng đến con ếch ngồi đáy giếng nhìn trời.
Tạ Liên thử điều khiển Nhược Da phóng lên trên lần nữa, nhưng không ngoài dự đoán, Nhược Da phóng đến giữa không trung thì bị thứ gì vô hình cản lại, bắn ngược trở về, không thể lên được. Tam Lang nói: "Bốn phía quanh hố tội nhân này đều thiết lập trận pháp."
Tạ Liên nói: "Ta biết, chỉ thử xem sao thôi, chưa thử bao giờ cũng không từ bỏ ý định mà. Không biết những người khác trên kia sao rồi, thiếu nữ áo đen đó có quét bọn họ xuống luôn không."
Y kể lại chuyện thiếu nữ treo trên cột đột nhiên làm loạn, quét cả đội binh sĩ xuống hố cho Tam Lang nghe, kể vài câu lại muốn đi về phía trước vài bước, nhưng chợt giẫm trúng một thứ, hình như là một cánh tay, Tạ Liên suýt thì vấp ngã, nhưng rồi nhanh chóng đứng vững lại, song Tam Lang vẫn đỡ lấy y, nói: "Cẩn thận."
Hắn hời hợt bổ sung một câu: "Ta nói rồi, dưới đất bẩn lắm."
Tạ Liên cũng hiểu từ "bẩn" ám chỉ cái gì, nói: "Không sao. Ta muốn nâng cái chưởng tâm diệm, nhìn xem rốt cuộc dưới này xảy ra chuyện gì để tính toán tiếp."
Tam Lang không đáp. Bấy giờ ở đằng xa, giọng nói lạnh lẽo của Khắc Ma lại vang lên: "Các ngươi làm việc cho tiện nhân kia, ngàn vạn oan hồn của quốc gia chúng ta sẽ nguyền rủa các ngươi, nguyền rủa các ngươi!"
Tạ Liên quay đầu lại, nói bằng tiếng Bán Nguyệt: "Khắc Ma tướng quân, cái người mà ngươi nói... Rốt cuộc là ai?"
Khắc Ma căm hận nói: "Cần gì giả bộ hỏi? Yêu đạo kia đấy!"
Tạ Liên hỏi: "Là nữ đạo sĩ đi dạo trong thành à?"
Khắc Ma hung tợn hừ một tiếng, xem ra đúng rồi. Tạ Liên nói: "Chẳng phải ngươi tận trung với quốc sư Bán Nguyệt sao?"
Bị cách nói này chọc giận, Khắc Ma mắng to: "Ta, Khắc Ma, vĩnh viễn sẽ không tận trung với ả nữa! Ta không tha cho tiện nhân đó đâu!!!"
Tiếp theo đó là một chuỗi dài tiếng chửi rủa liến thoắng, Khắc Ma tâm tình kích động, tốc độ nói cực nhanh, nhanh đến mức càng về sau Tạ Liên ngớ cả ra, nghe không hiểu mô tê, đành phải lén lút nói: "Tam Lang, Tam Lang."
Tam Lang nó: "Gã đang mắng người. Nói ả đàn bà kia bán đứng quốc gia của bọn gã, mở cửa thành thả quân đội Trung Nguyên vào đồ thành, tự tay sát hại người dân nước Bán Nguyệt, đẩy đám anh em của gã xuống cái hố quái quỷ này. Gã muốn treo cổ ả thêm một ngàn lần, một vạn lần."
Nghe đến đây, Tạ Liên đột nhiên phát hiện, hình như có chỗ nào sai sai.
"Nữ đạo sĩ đi dạo trong thành" mà y vừa nói, vốn dĩ ám chỉ cô gái áo trắng kia. Nhưng bây giờ, Khắc Ma luôn mồm gọi quốc sư Bán Nguyệt kia là "tiện nhân", còn nói quốc sư đó đẩy đám anh em của gã xuống cái hố quỷ quái này, mà khi nãy lúc thiếu nữ áo đen quét bọn binh sĩ xuống tường cao cũng nghe Khắc Ma mắng một câu "lại là tiện nhân này", cộng thêm câu cuối cùng "treo cổ ả thêm một ngàn lần" -- Tạ Liên chợt phát hiện, thứ mà bọn họ đang bàn luận, hình như căn bản không phải cùng một thứ.
Tạ Liên cắt ngang lời chửi rủa của Khắc Ma, nói: "Tướng quân, quốc sư Bán Nguyệt mà ngươi nói là thiếu nữ áo đen treo trên cột hố tội nhân sao?"
Khắc Ma nói: "Không phải ả thì còn ai?!"
"......"
Vậy thiếu nữ áo đen nhỏ gầy trông như thi thể treo trên cột dài kia, thế mà mới là quốc sư Bán Nguyệt đích thực!
Nhưng nếu là thế, vậy nữ đạo sĩ áo trắng thong dong đi dạo trong thành Bán Nguyệt, còn nói muốn giết sạch bọn họ, và nữ đạo sĩ áo đen đồng hành với nàng ta là ai?
Thiếu nữ áo đen kia thân pháp quỷ dị khó lường, có thể quét mười mấy gã binh sĩ Bán Nguyệt hung hãn dung mãnh xuống khỏi tường cao trong nháy mắt, vì cớ gì lại bị treo trên hố tội nhân? Tác giả : Mặc Hương Đồng Xú