Dựa vào đám dân tị nạn Vĩnh An lang thang lưu lạc này, muốn đối đầu với quân đội hoàng thành Tiên Lạc, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe.
Song, những người đã không còn đường lui sẽ có can đảm lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe. Sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng mấy chục ngàn người Vĩnh An cũng rời khỏi cổng thành, rút lui cách ra một khoảng, chuyển nơi dựng trại đóng quân.
Bọn họ nhất định không chịu đi. Biết đâu chừng sẽ bỏ mạng dọc đường, lằng nhằng ở đây nói chung cũng phải chết, có gì khác đâu? Nhờ vào nước và lương thực quốc vương phát cho trước đó, cùng với vỏ cây, cỏ dại, rễ cây, sâu rắn chuột kiến hoang dã, và cả oán hận lẫn không cam lòng tích tụ nhiều ngày qua, những người này liều chết chống chọi bằng sức sống kiên cường vượt xa tưởng tượng. Mấy ngày sau, hơn ngàn người vội vã tập hợp lại cầm cuốc, bừa, đá, cành cây, quay trở lại đánh một trận.
Tuy trận này đánh bừa đánh loạn, thua đến thảm thương, hơn một ngàn người mà thương vong quá nửa, nhưng không phải không có thu hoạch gì. Một mình Lang Anh xông vào lầu cổng thành, khiêng được vài bao lương thực và mấy bọc binh khí, mặc dù bị thương nghiêm trọng, nhưng trái lại đã khơi dậy ý chí chiến đấu của đám quần chúng liều mạng.
Lúc này, tính chất của bọn họ đã tiến gần hơn tới hai chữ "giặc cướp". Một lần, hai lần, rồi ba lần, các binh sĩ Tiên Lạc phát hiện, đám "giặc cướp" này tiến bộ rất nhanh.
Đám người tập kích loạn xạ không hề có kinh nghiệm ban đầu dần dần mò ra đường lối, kẻ tới mỗi lần một khó giải quyết hơn, kẻ về được cũng ngày càng nhiều hơn, còn có một làn sóng dân tị nạn mới nghe tin ùn ùn kéo đến gia nhập, mở rộng đội ngũ của bọn họ. Vì chuyện làm sao giải quyết đám "giặc cướp" này, nội bộ nước Tiên Lạc cãi nhau đến long trời lở đất, mà sau khi những cuộc xung đột hoang đường thế này diễn ra năm sáu lượt, Tạ Liên chẳng thể đứng ngoài bàng quan được nữa.
Đã nhiều ngày y không lên Thượng thiên đình báo danh, lần này vừa về Tiên kinh, y lặng thinh chạy thẳng vào điện Thần Võ. Lúc xông vào, Quân Ngô đang ngồi trên vị trí cao nhất, các thần quan đều cúi đầu nghe lệnh, dường như đang bàn bạc việc quan trọng. Nếu như trước đây, Tạ Liên sẽ chọn ngày khác ghé thăm, nhưng hôm nay y không chờ nổi nữa, không quanh co lòng vòng mà mở miệng nói thẳng: "Đế Quân, ta muốn trở về nhân gian."
Các thần quan đều kinh ngạc, sau đó che miệng không thốt câu nào, không muốn để lộ quá nhiều cảm xúc. Quân Ngô nghĩ ngợi giây lát rồi đứng dậy khỏi bảo tọa, ôn tồn nói: "Tiên Lạc, ta cũng biết đại khái đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngươi bình tĩnh lại trước đã."
Tạ Liên đáp: "Đế Quân, ta đến đây không phải để hỏi ý kiến, mà là để thông báo. Con dân của ta đang rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, xin thứ cho ta không thể bình tĩnh được."
Quân Ngô lên tiếng: "Chuyện đời tự có định số. Ngươi phải biết, một khi ngươi xuống, sẽ phạm vào lệnh cấm."
Tạ Liên đáp: "Phạm vào lệnh cấm thì cứ phạm vào lệnh cấm!"
Nghe vậy, các thần quan đều biến sắc. Quả thật xưa giờ chưa từng có vị thần quan nào dám hùng hồn dõng dạc thốt ra mấy câu như thế. Cho dù Quân Ngô có ưu ái vị Thái tử Tiên Lạc tuổi còn trẻ đã phi thăng này đến đâu, y cũng hơi to gan quá rồi.
Kế đó, Tạ Liên khom người cúi đầu, nói: "Xin người mở một con đường, cho ta chút thời gian. Nay đã khai chiến, thương vong là không thể tránh khỏi, nhưng nếu ta có thể dẹp yên cuộc chiến này, giảm số người chết đến mức thấp nhất, khống chế sự việc trong phạm vi nhỏ nhất, sau khi cuộc chiến kết thúc, ta nhất định sẽ tự nguyện trở về xin trị tội, đến lúc đó tùy người xử trí. Bất kể có đè ta dưới núi một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm! Ta tuyệt đối không hối hận!"
Nói đoạn, y giữ nguyên tư thế cúi đầu, lui ra ngoài điện. Quân Ngô gọi: "Tiên Lạc!"
Bước chân Tạ Liên khựng lại. Quân Ngô nhìn y, thở dài: "Ngươi không cứu được tất cả mọi người đâu."
Tạ Liên chậm rãi đứng thẳng lên, nói: "Có cứu được tất cả mọi người không, ta phải thử mới biết được đáp án. Cho dù trời nói ta nhất định phải chết, nhưng nếu thanh kiếm kia không xuyên qua tim ta, ghim chặt ta dưới đất không nhúc nhích nổi, ta vẫn sẽ sống sót, ta sẽ níu một hơi tàn, đấu tranh đến cùng!"
Lần này trở lại nhân gian, khác hẳn những lần trước đây. Tạ Liên cảm thấy có thứ gì đó đã bị ném mất. Có chút nhẹ nhõm, lại có chút nặng nề. Bước đầu tiên, y vội vã trở về hoàng cung trước.
Quốc vương và hoàng hậu ở phía sau ngự thư phòng, nét mặt âu sầu mỏi mệt, nhỏ giọng trò chuyện với nhau. Tạ Liên đi tới ngoài cửa, căng thẳng giây lát rồi bình ổn cảm xúc, vén rèm lên, bước vào trong, cất tiếng gọi: "Phụ hoàng."
Quốc vương và hoàng hậu đồng thời quay đầu lại, cả hai đều sững sờ. Trong khoảnh khắc, vẫn là hoàng hậu đứng dậy trước, mừng rỡ nói: "Hoàng nhi!"
Bà chìa hai tay bước qua đón con, Tạ Liên đỡ lấy bà. Song nụ cười còn chưa kịp tắt, chợt thấy quốc vương sầm mặt hỏi: "Con xuống đây làm gì!"
Nụ cười bên môi Tạ Liên cứng đờ.
Trước đó nghe được cha mẹ ngầm nói chuyện trong hoàng cung, Tạ Liên cảm thấy cha mình vẫn nhớ thương mình chứ không hề có nhiều ý kiến với mình như ông thể hiện mặt ngoài. Cứ ngỡ mình trở về, ít nhiều gì quốc vương cũng sẽ tỏ chút vui mừng, nếu vậy chắc chắn mình cũng sẽ tỏ thái độ mềm mỏng hòa thuận. Nào ngờ quốc vương lại phản ứng như vậy, sắc mặt không hài lòng chút nào, thế là Tạ Liên cũng nổi nóng, nghiêm giọng hỏi: "Sao con lại xuống ư, còn không phải đều vì người sao? Vĩnh An loạn lạc như hôm nay, người tự hỏi lòng xem có phải mình cũng gánh trách nhiệm nhất định không?"
Sắc mặt quốc vương biến đổi, lạnh lùng hỏi: "Trách nhiệm của ta? Đây là lời con nên nói với ta sao?!"
Không ngờ ông giận đến mức không chú ý đến việc tự xưng. Hoàng hậu rơi nước mắt nói: "Đã ra nông nỗi này rồi, hai người còn muốn tranh cãi nữa sao?"
Tạ Liên đáp: "Không phải tranh cãi, mà là nói lý lẽ. Cho dù người là quốc vương, là phụ hoàng của con, nhưng nếu người có trách nhiệm, sao con không được nói chứ? Tại sao không dốc sức cứu trợ thiên tai? Cứ cho là tiền cứu trợ bị ngốn ở từng tầng, vậy tại sao không trừng trị lũ tham quan ô lại đó? Nếu người nghiêm trị mạnh tay, bắt kẻ nào xử kẻ nấy, làm gì còn sâu mọt nào dám tham ô nữa, chẳng lẽ tình hình không tốt hơn hiện tại sao?"
Trán nổi gân xanh, quốc vương đập bàn quát: "Im miệng! Con tưởng quốc khố là cái động không đáy, hổng bao nhiêu lấp bấy nhiêu sao? Lại còn bắt kẻ nào xử kẻ nấy, nếu dễ dàng như thế, nhờ một tiếng ra lệnh của vua là thế như vũ bão hiệu quả tức thời, thì tại sao tham quan trong các triều đại chưa từng bị diệt tận gốc chứ? Con thì hiểu cái gì, trẻ con ngu dốt, còn muốn bàn chuyện trị quốc với ta!"
Tạ Liên nói: "Được, con không hiểu. Vậy cho dù hoàng thành không còn chốn dung thân cho dân tị nạn, rút đi là lẽ tất yếu, nhưng vì sao người không cấp thêm lộ phí cho dân tị nạn? Tại sao không trấn an lòng họ, phái quân đội hộ tống họ về phía Đông?"
Quốc vương trợn tròn mắt, chỉ tay lên trời mắng: "Cút! Cút mau! Cút về trời của con đi! Thấy con là phiền rồi! Không được phép xuất hiện nữa!"
Tạ Liên mang lòng nhiệt huyết giáng trần, vừa gặp cha mẹ lần đầu đã nghe cha bảo muốn mình cút về trời, y không hé răng nói câu nào, khom người với cha rồi lui xuống. Hoàng hậu đuổi theo kéo y lại, gọi: "Hoàng nhi à!"
Tạ Liên dịu giọng nói: "Mẫu hậu, người đừng lo lắng, con chỉ đi quanh vương đô xem xét tình hình hiện tại thôi."
Hoàng hậu lắc đầu giảng giải: "Hoàng nhi, mẹ không hiểu mấy chuyện quốc gia đại sự, nhưng mẹ hiểu phụ hoàng của con. Ông ấy làm quốc vương thế nào, bao nhiêu năm qua, mẹ nhìn thấy mà. Có thể lòng con cảm thấy ông ấy làm không tốt, đôi lúc mẹ cũng thấy vậy, chỉ là mẹ không nói thôi. Nhưng con đừng nói ngay mặt ông ấy như thế, dù sao ông ấy cũng là phụ hoàng của con. Con nói thẳng mặt rằng ông ấy không dốc sức, vậy thì nặng lời quá."
Tạ Liên muốn nói lại thôi. Hoàng hậu tiếp tục nói: "Tuy con là Thái tử, nhưng chưa từng làm quốc vương bao giờ. Trị quốc không giống như con tu đạo. Lúc con mới vào Hoàng Cực quán, quốc sư đã từng nói, tu đạo chỉ quan tâm đến "bản tâm" (tâm của mỗi người), nói vậy đúng chứ?"
Tạ Liên chậm rãi gật đầu, hoàng hậu nắm tay y, nói: "Nhưng còn nhiều việc khác trên đời, chỉ dốc sức thôi cũng vô dụng, con còn phải có năng lực. Chẳng những con cần có năng lực, thuộc hạ dưới trướng con cũng phải có năng lực, năng lực thôi vẫn chưa đủ, còn phải đồng lòng với con nữa."
Tạ Liên im lặng không đáp. Hồi lâu sau, y hỏi: "Có phải quốc khố cạn kiệt lắm rồi không? Con không cần miếu thờ, bảo ông ấy đừng xây cho con nhiều miếu như vậy, dẹp hết đống tượng vàng đó đi."
Hoàng hậu nói bằng giọng bất đắc dĩ: "Thằng nhóc này... xây miếu tất nhiên có tâm ý riêng của phụ hoàng con, muốn cho con những gì tốt đẹp, muốn con trên trời được nở mày nở mặt. Nhưng con có biết, trong tám ngàn đạo quán, rốt cuộc có bao nhiêu tòa thật sự do phụ hoàng con xây không? Chắc con không biết đâu."
Đúng là Tạ Liên không biết thật. Y nghĩ ngợi rồi trả lời: "... Một nửa ư?"
Hoàng hậu đáp: "Nếu phụ hoàng con thật sự dùng tiền trong quốc khố xây bốn ngàn điện Thái Tử, không cần chờ dân Vĩnh An nổi loạn, hoàng thành đã loạn trước rồi. Nếu quốc khố rỗng tuếch, lấy đâu ra tiền xây nhiều như thế? Phụ hoàng con chỉ xây hơn hai mươi tòa thôi, người khác học theo ông ấy, cũng xây theo phong trào, muốn lấy lòng ông ấy, lấy lòng con, cái này cũng đổ lên đầu phụ hoàng con sao?"
Tạ Liên ngập ngừng: "Con..."
Hoàng hậu nói khẽ: "Đúng là phụ hoàng con làm chưa đủ tốt, nhưng ông ấy đã... cố hết sức rồi. Có điều chuyện trên đời này, chỉ cố hết sức thôi là chưa đủ."
Ngưng một lát, bà nói tiếp: "Bây giờ con thấy những người Vĩnh An đó đáng thương nên trách cứ phụ hoàng con. Nhưng tất cả đều là con dân của ông ấy, lẽ nào toàn là chúng ta ức hiếp họ sao? Thật ra..."
Nói được nửa chừng, quốc vương trong ngự thư phòng giận dữ quát lên: "Nàng nói nhảm với nó nhiều như thế làm gì, bảo nó mau biến về trời đi!"
Hoàng hậu quay đầu, thở dài: "Hoàng nhi, con... con đừng xuống nữa. Con nên về đi thôi."
Rời khỏi hoàng cung, Tạ Liên đi men theo một con hẻm nhỏ bên đường Thần Võ, đúng lúc Phong Tín và Mộ Tình chạy tới. Mộ Tình vừa đến đã hỏi bằng giọng không thể tin nổi: "Điện hạ! Huynh tự xin hạ phàm ư? Huynh tới điện Thần Võ nói với Đế Quân rồi sao??"
Tạ Liên đáp: "Ừ."
Mộ Tình hỏi: "Tại sao không nói trước với ta một tiếng?"
Phong Tín thấy khó hiểu: "Ngươi có ý gì. Điện hạ muốn làm gì còn phải khai báo với người khác sao?"
Mộ Tình có chút thất lễ, nói: "Tại sao lại không? Chúng ta là người của huynh ấy mà, bây giờ chúng ta buộc chung một chỗ với huynh ấy, mọi cử chỉ của huynh ấy đều gắn chặt với tình cảnh của chúng ta, ta muốn biết huynh ấy định làm gì thì sai chỗ nào?"
Phong Tín hỏi vặn lại: "Điện hạ làm gì chúng ta đều phải theo cơ mà? Huynh ấy muốn làm gì, lên trời hay xuống đất, huynh ấy có chủ kiến của riêng mình, ngươi đang sợ gì chứ?"
"Ngươi!" Mộ Tình đáp: "Không phải ta sợ! Chỉ là ta..."
Tạ Liên xua tay: "Đủ rồi. Đừng cãi nhau nữa!"
Phong Tín và Mộ Tình tức thì im miệng. Lúc này, một đội ngũ diễu hành ngang qua đường lớn, hàng trăm hàng ngàn bách tính cao giọng hò hét: "Vĩnh An chưa diệt, nước không ngày yên!"
"Ung nhọt quấy loạn đất nước, ức hiếp người quá đáng!"
Người Tiên Lạc chưa từng công kích thứ gì mạnh mẽ đến thế, còn diễu hành sôi nổi rầm rộ, Tạ Liên không khỏi thấy lạ. Phong Tín lại cau mày hỏi: "Sao trong kia lại có cả phụ nữ vậy?"
Quả đúng là thế, trong đội ngũ diễu hành, một thiếu nữ xông lên ngay hàng đầu tiên. Thân hình thiếu nữ nhỏ gầy, da trắng như tuyết, mắt sáng đen láy, gò má ửng hồng, nhưng không phải xấu hổ mà là giận dữ, vô cùng gây chú ý. Lúc này Mộ Tình đã bình ổn cảm xúc, lạnh nhạt hỏi: "Điện hạ không nhận ra nàng sao?"
Tạ Liên đáp: "Không nhận ra."
Phong Tín lại cau mày hỏi: "Hình như hơi quen mắt thì phải?"
Mộ Tình trả lời: "Đó là một trong những ngọn nguồn."
Tạ Liên hỏi: "Ngọn nguồn gì cơ?"
Mộ Tình đáp: "Ngọn nguồn của cái không đội trời chung. Trước đó do người Vĩnh An trong hoàng thành mỗi lúc một đông, có người không chung sống đàng hoàng, lén lút gây sự khắp nơi, trong triều còn đang bàn bạc việc trục xuất, tin đồn đã sớm truyền ra ngoài. Có một người Vĩnh An muốn ở lại, không muốn đi, đâm ra bí quá hóa liều, trong một đêm nọ, gã lẻn vào nhà một người giàu bắt cóc con gái nhà đó đi."
Mộ Tình nói vậy, Tạ Liên nghe sơ vẫn chưa hiểu lắm: "Không muốn đi sao lại bắt cóc con gái một nhà giàu?"
Mộ Tình đưa mắt nhìn y, đáp: "Muốn cưới cô gái đó. Nhưng nếu không cưỡng ép bắt cóc, sẽ chẳng có con gái nhà nào trong hoàng thành chịu gả cho người Vĩnh An."
Tuy Mộ Tình không nói rõ, Tạ Liên cũng đã hiểu rồi.
Y chưa từng nghĩ rằng lại có thể như vậy, hóa ra trên đời này cũng có loại người đó, hóa ra cũng xảy ra loại chuyện đó, đột nhiên trào lên xung động muốn nôn mửa. Phong Tín mắng ngay tại chỗ: "Gớm quá!"
Lúc này, một đám bà cô vội vã chạy lên, khom lưng định kéo thiếu nữ kia xuống, xem ra nàng ta thừa dịp người nhà không chú ý tự mình chạy ra ngoài. Thiếu nữ không nghe, la hét: "Sợ cái gì! Ta có gì phải xấu hổ chứ? Có phải lỗi của ta đâu!"
Phong Tín ngạc nhiên nói: "Tính tình của nha đầu này dữ dội thật."
Mộ Tình kể: "Đúng vậy. Vốn dĩ nhà nàng đâu phải nhà tầm thường, cha nàng là trọng thần trong triều, nhà mẹ là thương gia giàu có trong hoàng thành, không nuốt được vụ thiệt thòi này, càng không thể vì mặt mũi mà lấy chồng. Trước tiên đánh chết người Vĩnh An đó, không lâu sau, những thương gia giàu có và nhân vật tiếng tăm trong toàn thành ký vào một lá thư, liệt kê tội trạng của những người Vĩnh An vào thành từ trước đến nay, khẩn cầu quốc vương bệ hạ nhốt tất cả những người này vào đại lao, nghiêm trị không tha. Lập trường của các đại thần ra sao, chắc không cần phải nói nữa."
Ngừng một lát, Mộ Tình hời hợt nói tiếp: "Nghe nói cha của cô gái này từng muốn đưa nàng vào cung tranh ngôi vị Thái tử phi, ắt hẳn điện hạ phải gặp nàng vài lần từ lâu rồi chứ, sao lại không nhận ra."
Cuối cùng Tạ Liên cũng phát hiện, tất cả mọi việc phức tạp hơn so với mình tưởng tượng nhiều.
Trong và ngoài thành, sớm đã không đội trời chung. Thần dân kích động căm phẫn, chỉ hận không thể tóm gọn một mẻ, đuổi cùng giết tuyệt, nếu sách lược của quốc vương nghiêng về phía người Vĩnh An, vậy khác nào đang tự tát vào mặt người bên mình? Quyết định cuối cùng là phát một khoản lộ phí từ quốc khố cạn kiệt cho bọn họ rút khỏi, tuy nhìn thì có vẻ khó coi, nhưng e rằng vẫn sẽ rước thêm bất mãn từ số đông.
Thứ đáng sợ hơn sự bất mãn của kẻ địch, chính là sự bất mãn của thần dân mà mình đang trị vì. Tuy nói tất cả vốn dĩ đều là thần dân Tiên Lạc, nhưng hiện tại chỉ e chẳng còn mấy ai nhận định như vậy nữa.
Y ngồi tít trên cao, đã lâu không biết chuyện nhân gian, mà cha y vẫn còn ở nhân gian. Là vua của một nước, muốn dùng tiền, muốn dùng người, vị trí đang đứng, áp lực phải gánh, băn khoăn cần có cùng với người lẫn việc phải dàn xếp, sao có thể giống như y được? Cũng như người Vĩnh An từ bên ngoài tới hoàng thành chiếm đất, náo loạn trộm cắp này kia, với một vị Võ Thần trong miếu mà nói, chung quy cũng chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nổi giận vì nó, nhịn một chút là qua. Nhưng với dân chúng trong hoàng thành, đó lại là hiện thực, ngày ngày xua mãi không đi, là sự giày vò khó dung thứ, là mối nguy hại có khả năng bùng nổ vào bất cứ lúc nào. Cảm thấy đơn giản hoặc không đáng kể, chẳng qua vì người đứng trong vị trí đó không phải y mà thôi.
Tạ Liên không khỏi nghĩ đến hai bên tóc mai của quốc vương đã bạc hơn nhiều so với lần trước gặp mặt. Lần trước bảo rằng muốn nhuộm, e là sau đó không còn sức đi nhuộm nữa.
Thuở còn bé, y tin chắc rằng cha mình là bậc quân vương vĩ đại nhất trên đời này, càng lớn càng nhận ra không phải là như thế. Tuy cha y là quốc vương, nhưng chưa thể tính là anh minh vô song, đôi lúc còn hơi bảo thủ, thường phạm sai lầm, bỏ đi thân phận hết sức cao quý đó thì chỉ là một người phàm tục thôi.
Càng hiểu rõ lại càng thất vọng, quốc vương phát hiện sự thất vọng của y nên càng lúc càng không thể khoan nhượng cho từng ánh mắt không tán đồng, từng lời không chấp nhận của y, và điều khó mà khoan nhượng nhất, để y nhìn thấy sự thất bại của mình.
Trên đời này, không có người cha nào hy vọng con trai nhìn thấy mặt thất bại của mình. Người cha nào cũng hy vọng rằng, trước mặt con cái, mình mãi mãi luôn là người vĩ đại. Mà Tạ Liên xuất hiện ngay lúc đó như trách mắng cha mình: Cha làm quá tệ! Tệ đến mức con buộc phải xuống đây giúp cha cứu vãn tình hình. Bất luận với tư cách của một quốc vương hay một người cha, nghe được lời này, trong lòng làm sao dễ chịu được?
Rốt cuộc thiếu nữ kia cũng bị mấy tì nữ trong nhà ba chân bốn cẳng lôi trở về, số bách tính còn lại vẫn tiếp tục diễu hành, phất cờ hò hét, chẳng hét gì ngoài một việc: Giết! Khai chiến! Cho đám người Vĩnh An ngoài thành biết mặt!
Hồi lâu sau, Mộ Tình lên tiếng: "Điện hạ, huynh vẫn nên xin lỗi Đế Quân rồi trở về đi thôi. Việc đã đến nước này, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, mất hết cả rồi."
Cũng giống như những lời Quân Ngô nói với y trên điện Thần Võ: Chuyện đời tự có định số. Câu nói này, há chẳng phải đang nói cho y biết: Vận mệnh nước Tiên Lạc của ngươi đã tận, mặc kệ nó đi.
Ngay cả hoàng hậu, mẹ của y, ngày nhớ đêm mong, chỉ trông ngóng được gặp y, nhưng đến lúc gặp được rồi lại rưng rưng nước mắt bảo y trở về, đừng quản nữa. Làm sao Tạ Liên lại không biết, cha mẹ không muốn mình phải đối mặt với cửa ải khó khăn này, thà rằng mình đứng ngoài bàng quan, tự lo cho mình là được rồi.
Nhưng mà, sao có thể như vậy được?
"......"
Tạ Liên trầm giọng nói: "Sẽ không đâu!"
Dứt lời, y sải bước ra ngoài. Tác giả : Mặc Hương Đồng Xú