Nghe vậy, bóng lưng của binh sĩ thiếu niên bỗng cứng đờ, nó chậm chạp xoay người, nhưng vẫn không dám qua đây. Hiện tại tình thế cấp bách, thấy nó ngần ngừ do dự, một luồng khí nóng xộc lên trong lòng Tạ Liên, y cố nhịn nói: "Ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm gì ngươi đâu. Mau tới đây!"
Cuối cùng, thiếu niên mới sải bước. Chạy ào đến cách Tạ Liên chừng hai xích (0.7m), nó thình lình phanh lại. Tạ Liên lẳng lặng hít nhẹ một hơi, chìa một tay với nó, nói: "... Đỡ ta dậy, đưa ta rời khỏi đây."
Binh sĩ thiếu niên dè dặt nắm lấy cánh tay đó. Tựa như người sắp chết cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, cả người Tạ Liên tức khắc thả lỏng, ngã vào người thiếu niên nọ.
Do chìm ngập trong Ôn nhu hương, nhiệt độ cơ thể của y tăng mạnh, toàn thân đã nóng hầm hập, nhưng mà không ngờ rằng, lòng bàn tay của thiếu niên cũng nóng hổi như y, lại còn đang run nhè nhẹ.
Tạ Liên chỉ tựa một hồi, tích chút sức rồi cố gắng đứng thẳng dậy, không muốn để cho một người thấp bé hơn tận sức đỡ mình. Dưới sự dìu dắt của thiếu niên, Tạ Liên bước chậm vài bước, nào ngờ lại nghe lũ hoa yêu nói: "Đừng mà, Thái tử điện hạ, chàng đừng đi mà. "Gã" đang chờ chàng trên đường, nếu chàng rời khỏi đây sẽ gặp phải "gã" đó."
Gã?
Tạ Liên hỏi: "Gã là ai?"
Nhắc tới người này, lũ Ôn nhu hương có vẻ hơi sợ hãi, ngập ngừng giây lát rồi lầm bầm: "Gã là gã thôi."
Mấy đóa hoa gật đầu với nhau, nói: "Gã là gã thôi. Chính là kẻ dẫn bọn ta đến nơi này."
Tuy chúng không dám nói tên hoặc thân phận của kẻ đó, nhưng trong đầu Tạ Liên lập tức xuất hiện chiếc mặt nạ nửa khóc nửa cười kia. Y hỏi: "Ý của các ngươi là, nếu bây giờ ta trở về, kẻ đào các ngươi tới đây sẽ chặn giết ta dọc đường. Còn nếu ta ở lại, gã sẽ không đến tìm ta, đúng không?"
Lũ hoa yêu vô cùng hài lòng, ríu rít gật đầu. Ngay lập tức, lòng Tạ Liên vô cớ nổi lửa.
Không giết mình, chỉ vây mình ở đây, kiềm hãm mình trong tình cảnh khó nói như thế này, rốt cuộc cố ý muốn chơi mình hay là muốn cái gì?! Còn không bằng dứt khoát ra đây liều chết một trận!
Bình tĩnh lại đôi chút, Tạ Liên dằn cơn bực tức kia xuống. Xem ra đối phương không hề có ý định đánh bại y ngay mặt, dường như chỉ muốn y tổn hại pháp lực, giảm cảnh giới, mất tín đồ.
Những điều lũ hoa yêu nói chưa chắc là sự thật, nhưng cho dù không phải là thật, nghĩ đi nghĩ lại, dẫu thiếu niên này có dìu hoặc cõng y suốt một đường, chưa chắc hai người có thể an toàn trở về. Nếu đối phương cố ý ném vài cô gái ở nửa đường, tình hình chỉ càng tệ hại và đáng thẹn hơn mà thôi.
Suy tính chốc lát, Tạ Liên thở ra một hơi nóng rẫy, nhắm mắt lại, nói: "Dẫn ta đến hang núi bên kia đi."
Binh sĩ thiếu niên làm theo lời Tạ Liên, dìu y băng qua đống thi thể ngổn ngang dưới đất, đi tới trước hang núi kia. Tạ Liên khẽ mở miệng: "Ngừng."
Tiểu binh sĩ dừng bước.
Ngay cả nâng tay cũng run bần bật, Tạ Liên hỏi: "Kiếm của ngươi đâu?"
Thiếu niên dùng tay trái dìu Tạ Liên, dành ra tay phải giơ bội kiếm. Tạ Liên chìa một tay ra, đoạn vén ống tay áo, để lộ nửa cánh tay tựa như dương chi ngọc dưới ánh trăng lập lòe. Hơi thở của thiếu niên đình trệ, Tạ Liên lại chẳng hề chú ý, nói nhỏ: "Đâm ta một nhát đi."
Tay nâng thanh kiếm mẻ của thiếu niên tức thì buông xuống, Tạ Liên nói: "Đừng sợ, ngươi chỉ cần đâm thôi, nhớ đâm sâu một chút. Ta muốn thiết lập trận pháp, hiện tại trong tay không còn pháp bảo nào khác, nhất định phải thấy máu mới được."
Binh sĩ thiếu niên lại nói: "Điện hạ, xin dùng máu của ta!" Dứt lời giơ cánh tay của mình lên, nâng kiếm cắt một phát, chẳng hề nương tay chút nào. Tạ Liên vội kêu lên: "Đừng! Máu của ngươi..." nhưng chẳng còn kịp nữa, một vết đứt sâu hoắm đã xuất hiện trên cánh tay của thiếu niên, máu tươi thoáng chốc giàn dụa.
Tạ Liên thở dài: "Ầy... ngươi... thôi bỏ đi."
Máu của y là báu vật vô giá có thể khai quang, máu của một người phàm làm sao bì nổi? Nhưng trước tấm lòng thành của tiểu binh sĩ, Tạ Liên không nỡ nói thẳng những gì nó làm chỉ uổng công vô ích, đành nói: "Cảm ơn ngươi, có điều vẫn cần chút máu của ta làm chất dẫn." Nói đoạn, y tự cầm thanh kiếm lên, hai tay run rẩy, cắt nhiều lần mới trúng khoảng cách giữa cánh tay. Máu thần đỏ tươi chảy xuôi theo cánh tay trắng ngần, nhỏ tích tóc xuống dưới, vẽ thành hai đường hình cung trước hang núi, hệt như hai tấm lá chắn, phải nói là phí phạm của trời. Tạ Liên còn đặc biệt trộn thêm chút máu của thiếu niên nọ vào, vẽ xong chỉ càng chóng mặt hoa mắt, nói: "... Vào thôi."
Trong hang núi tối mịt, thiếu niên móc một cái ống đánh lửa ra từ ngực, quẹt cho bốc cháy, ánh lửa rọi bốn phía sáng rực.
*Ống đánh lửa: là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu gây cháy (than hồng cháy sẵn), nhưng cũng có dạng quẹt như đá lửa.
Gương mặt của binh sĩ thiếu niên khuất sau băng vải, che kín bưng kín mít, còn dáng vẻ chật vật của Tạ Liên lúc này lại lộ rõ mồn một. Mồ hôi lạnh đầm đìa, sợi tóc hơi rối, khóe môi dính máu, sưng tấy đỏ au. Đó là vết thương do khi nãy cắn rách môi khai quang cho bảo kiếm. Ánh lửa làm Tạ Liên xốn mắt, sóng nhiệt cũng đốt đến nỗi y khó chịu cùng cực. Tạ Liên vội nói: "Đừng châm lửa, dập đi."
Thiếu niên lập tức ném ống đạp tắt lửa, bốn bề lại chìm vào bóng tối. Sau khi được nó dìu vào hang núi, Tạ Liên ngồi thiền tĩnh tâm giây lát rồi từ tốn mở miệng: "Bây giờ có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi, ngươi hoàn thành được không?"
"......" Thiếu niên quỳ một chân dưới đất, nói với Tạ Liên: "Chết không từ nan!"
Tạ Liên cố nén hơi thở dồn dập, ráng giữ bình tĩnh nói: "Ta đã thiết lập lá chắn trước hang núi này, tổng cộng có hai đường. Đường nằm ngoài không cho thứ bên ngoài vào đây, đường nằm trong không cho người bên trong ra ngoài."
Lặng lẽ thở hổn hển mấy hơi, y nói tiếp: "Giữa hai lá chắn này có chừa không gian cho một người, ngươi hãy đứng đó canh giữ cửa hang. Bất luận nghe bên ngoài có tiếng gì cũng không được ra ngoài; đồng thời, bất luận nghe ta ở trong đây làm gì cũng tuyệt đối không được vào."
Thiếu niên hơi ngạc nhiên: "Điện hạ, huynh ở trong một mình ư?"
Tạ Liên nói: "Phải. Ta không biết mình sẽ làm gì nữa... Nói chung bất luận thế nào, ngươi cũng không được phép vào."
Với tình hình trước mắt, y không có cách nào trở về được. Mà nếu chờ cứu binh, chắc bây giờ Thích Dung còn đang trầy trật trên đường, mỗi việc chạy về hoàng thành đã tốn rất nhiều thời gian, chờ Thích Dung dẫn cứu binh tới chẳng biết đến bao giờ. Chỉ đành trước tiên phong tỏa một địa bàn, cố thủ trận địa, nghĩ cách hóa giải mùi Ôn nhu. Y trầm giọng nói: "Hoa yêu kết trái, sức cám dỗ cực mạnh. Ắt hẳn chúng sẽ lập tức chín..."
Lúc này, mùi thơm trong không khí thình lình tăng mạnh, ngắt lời Tạ Liên. Mùi thơm đó dịu nhẹ ái muội, che trời rợp đất, lũ hoa yêu mừng rỡ phát ra tiếng cười duyên khúc khích, rối rít nói: "Rễ của ta! Rễ của ta cứng rồi!"
"Trái chín rồi!"
Ngửi được mùi thơm nức mũi kia, Tạ Liên chỉ thấy tim đập dồn dập, máu xộc lên não, bèn cắn răng nói: "Mau ra đi! Ngươi tuyệt đối đừng hít mùi thơm đó, nếu chúng nó tới gần, không cần phải sợ. Dẫu là vật gì cũng không thể vượt qua đường máu, nhưng chỉ cần chân còn đứng trong trận, ngươi có thể dùng kiếm chém giết chúng."
Binh sĩ thiếu niên đưa mắt nhìn bên ngoài, gật mạnh đầu rồi cầm kiếm chạy ào ra, đứng giữa hai đường máu ở cửa hang. Ngoài hang núi, giữa đống thi thể chất đầy đất, các khóm hoa trông càng thêm diễm lệ. Cả một mảng khóm hoa mơ hồ lay động, dường như gốc rễ bên dưới sắp chui lên khỏi mặt đất. Không lâu sau, quả nhiên có thứ gì đó chui lên thật -- Là đầu của một cô gái!
Đầu của "cô gái" mọc lên từ lòng đất, hít thở không khí trong lành bên trên, có vẻ cực kỳ sung sướng và ngây ngất, ánh mắt cũng híp thành một đường. Ngay sau đó, cùng trồi khỏi mặt đất là nửa bờ vai tròn trĩnh, một cánh tay cũng bò ra.
Ôn nhu hương kết trái ở dưới rễ, mà trái sau khi chín của bọn chúng, chính là hình hài nữ nhi muôn màu muôn vẻ.
Trái đã chín tới, vô số cô gái trần như nhộng chui lên khỏi mặt đất, bọn chúng giương tay tháo đóa hoa đỏ thẫm trên đầu xuống, tắm mình dưới ánh trăng, thoả thích giang tứ chi. Ban đầu chỉ có những đóa hoa nho nhỏ toả mùi thơm, bây giờ thứ toả mùi thơm chính là những cô gái xinh đẹp này. Bọn chúng phủi bùn đất trên thân thể nở nang, vuốt gọn mái tóc dài, sau đó đi tới cửa hang núi, cười quyến rũ nói: "Thái tử điện hạ, bọn ta tới đây!"
Trong hang núi cũng nồng nặc mùi thơm khiến người ta ngạt thở, Tạ Liên nhắm mắt ngồi ngay ngắn trong hang động, lẩm nhẩm đọc Đạo Đức Kinh, tuy nhiên chẳng hiệu quả là bao. Lũ hoa yêu đó mở miệng ra là chẳng hề biết ngượng, vô số lời chòng ghẹo ríu rít ngoài hang động, nào là tâm can bảo bối, ca ca đệ đệ, gọi loạn xà ngầu, gọi đến nỗi Tạ Liên tâm phiền ý loạn, thế là đổi từ đọc thầm sang đọc rõ: "Năm màu khiến mắt người mù, năm âm làm người điếc tai, rong ruổi săn bắt làm lòng người phát rồ, những vật hiếm lạ khiến người tổn hại nhau... Tĩnh thắng động, lạnh thắng nóng, thanh tĩnh là chuẩn tắc trong thiên hạ... Người tốt ta đối xử tốt với họ, người không tốt ta cũng tốt với họ..." Lơ mơ không chú ý kinh văn mọi khi mình thuộc nằm lòng giờ đây đọc loạn xạ hết cả. Đám yêu nữ ngoài hang vỗ tay cười nói: "Thái tử tốt, tâm can tốt, điện hạ ngoan ngoãn của ta, chàng có phải hòa thượng đâu, đọc kinh gì chứ... Á!"
*Đạo Đức Kinh là quyển sách do triết gia Lão Tử viết ra vào khoảng năm 600 TCN. Lời lẽ trong Đạo Đức Kinh rất khúc chiết, ý nghĩa rất uyên thâm, luận về hai chữ "Đạo Đức", nói về cơ tạo hóa, định vị trời đất, hóa sinh vạn vật, và những phương pháp huyền bí dạy về tu luyện để đắc thành bậc thiên tiên.
Chỉ nghe tiếng thét chói tai nổi khắp bốn phía, có vẻ như binh sĩ thiếu niên tuy miệng im re, nhưng tay vẫn thô bạo bổ kiếm chém điên cuồng, dọa đám yêu nữ chạy trốn thục mạng, kêu la í ới: "Giết yêu rồi!"
Có kẻ đứng ngoài xa mắng chửi: "Thằng oắt chết tiệt trời đánh nhà ngươi, tiểu quái vật ác độc phá hoa! Không biết thương hương tiếc ngọc gì hết!"
*Ác độc phá hoa (nguyên văn là lạt thủ tồi hoa): Ý bảo dùng thủ đoạn tàn nhẫn phá hoại chuyện tốt.
"Sợ chết mất sợ chết mất, mới tí tuổi đầu mà đã xuống tay tàn nhẫn vậy rồi! Lớn lên còn cỡ nào nữa!"
Lũ hoa yêu chen chúc vào hang núi như đói khát lắm, nhưng chen mãi không vào, nhất thời không thấy trận pháp vẽ bằng máu dưới đất, còn tưởng là do có người chắn trước hang núi. Bàn bạc một hồi, chúng tụ tập tại chỗ không gần cũng chẳng xa, nhao nhao nói: "Tiểu ca ca, cớ sao ngươi cứ phải chắn ở đây không cho bọn ta qua? Bọn ta đâu phải muốn làm chuyện xấu gì, chỉ muốn tìm Thái tử điện hạ vui sướng chút thôi mà."
"Tiểu tướng quân ngoan, đừng quấy rầy bọn ta tìm Thái tử điện hạ làm chuyện tốt nha."
"Thật ra cậu em hung dữ này cũng thú vị lắm, đáng tiếc còn bé quá, hơi bị non. Chắc nó còn không biết "chuyện tốt" là gì ấy chứ!"
Giữa tiếng cười nhạo báng hi hi ha ha của lũ hoa yêu, Tạ Liên khẽ mở mắt, chỉ thấy một bóng người đen kịt đứng thẳng ngay cửa hang núi. Đó là một thiếu niên hai tay cầm kiếm, như thể có chết cũng quyết không tránh ra. Đột nhiên, một yêu nữ hỏi: "Ta nói nè tiểu ca ca, ngươi đừng có cắm cọc ở đây như chày gỗ, ngươi có ý đồ gì nha? Hay là theo ta qua bên kia vui sướng nhé? Ngươi thích kiểu nào? Kiểu như ta được không?"
Binh sĩ thiếu niên vẫn không hé răng. Cứ ngỡ muốn vào hang núi phải vượt qua cửa ải là nó, đám yêu nữ bèn xổ hết vốn liếng với nó, cợt nhả: "Như ta thì thế nào?"
"Còn kiểu này thì sao? Ngươi thấy ta đẹp không?"
"Ngươi nhìn ta nè, thích không nào?"
Nhưng từ trêu ghẹo ban đầu, dần dà thành oán giận, cuối cùng thành chửi bới, thiếu niên nọ vẫn trước sau như một, xa thì phớt lờ, gần thì chém ngay. Tạ Liên biết, trước khi Ôn nhu hương trồi lên khỏi mặt đất, chúng có thể tùy ý nhào nặn hình dạng và tướng mạo của mình trong lòng đất, y định lên tiếng nhắc nhở, nhưng khổ nỗi vì nguyên nhân nào đó mà chẳng dám mở lời. Vất vả lắm mới chống chịu được từng cơn sóng nhiệt bức bách kia, Tạ Liên nói: "Đừng nhìn chúng nó..."
Chỉ mỗi việc ngăn cản máu nóng xộc lên não đã làm Tạ Liên sức cùng lực kiệt, do vậy giọng điệu câu này nghe trầm thấp mà nhẹ bẫng, song binh sĩ thiếu niên lại nghe được ngay, lập tức đáp lớn: "Vâng ạ! Điện hạ, huynh... huynh sao rồi?"
Tạ Liên nói: "Không có gì. Nếu khó chịu quá thì hãy bịt mắt mũi miệng của ngươi lại..."
Binh sĩ thiếu niên còn chưa trả lời, lúc này, một yêu nữ bỗng nhiên bật cười hô hố: "Ta biết rồi! Bạn nhỏ, theo ta đoán, chắc chắn ngươi thích kiểu này nhất phải không?"
Coi bộ lại có một gốc Ôn nhu hương mới trồi lên khỏi mặt đất. Ngoài hang núi chợt lặng ngắt như tờ, mà binh sĩ thiếu niên có vẻ cũng ngừng thở tắp lự.
Giây tiếp theo, tràng cười rầm trời của đám yêu nữ gần như hất tung cả người Tạ Liên.
Chúng vỗ tay rú lên: "Ôi chao! Ngươi vừa ra tay thì dính chóc, dính chóc!"
"Mẹ của ta ơi! Sao ngươi nghĩ ra được thế? Tuyệt quá đi mất há há há há há há há... Mau nhìn kìa! Thằng nhóc này đứng hình luôn rồi, ta thấy tám phần mười là thế đó!"
"Chắc chắn là thế luôn! Cứ tưởng thằng oắt chết tiệt này là cục đá, ngờ đâu nhìn nhầm mất rồi, tuổi còn nhỏ mà gan to khiếp!"
"Cam bái hạ phong, cam bái hạ phong! Sao hả bạn nhỏ, cảnh đẹp say lòng thế này, còn không mau tới đây vui sướng nào?"
"Qua thôn này là không còn phòng trọ nào đâu đó. Giờ mà không qua, ngươi có mơ tưởng tám trăm năm cũng không ăn được đâu! Hay là ngươi muốn bọn ta giúp ngươi một tay? Chẳng phải bây giờ đã... Hi hi hi hi..."+
Binh sĩ thiếu niên bị chọc cho giận điên, giọng rét lạnh: "... Các, ngươi, tìm, chết!"
Cùng lúc đó, Tạ Liên trong hang cũng sắp đến cực hạn.
Y chỉ cảm thấy mắt mờ tai ù, không ngồi vững nổi, thân thể ngã nhào về phía trước, may là hai tay miễn cưỡng chống xuống đất được. Nhưng mà cú ngã này, khớp hàm nhất thời cắn không chặt, bên môi thoáng chốc bật ra một tiếng rên rỉ đau đớn khó nhịn. Tác giả : Mặc Hương Đồng Xú